Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 466

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:46
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi lần Khương Nặc lái máy xúc vẫn rất vui vẻ.

Sức mạnh tự thân tăng lên, rất nhiều việc trước kia không làm được đều trở nên dễ dàng, nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy làm việc với máy móc lớn, động cơ đẩy kéo cánh tay cơ giới, linh kiện sắt thép chính liên tục đan xen, một gầu chụp thật sâu xuống bùn đất, bùn đất nặng thành tấn được nhấc lên, loại cảm giác này thật sự vô cùng tàn khốc.

Nhưng phải đào một cái hố sâu hơn 30 mét, cũng không phải chuyện đùa.

Hơn nữa hiện tại khắp nơi đều có xác của chuột độc, cô thực sự không muốn thu những thứ buồn nôn này vào trong không gian, chỉ có thể dọn dẹp xác trên đất sang một bên trước, sau đó mới đào.

Liên tục đào rồi thu đất ở bên cạnh vào trong không gian, tiết kiệm được một lượng lớn thời gian.

Nhưng đào thì đào, được một nửa lại bắt đầu xuất hiện một số lượng lớn xác chuột và mùi cháy khét, cô phải tốn thời gian xúc sang một bên.

Cũng may cô chia đôi việc đào móc cũng không phiền chán, làm cũng không rộn ràng.

Được một nửa quá trình nghỉ ngơi hai lần, chờ Khương Nặc đào được một cái hố to sâu 33 mét, đã là 7 tiếng sau.

Cô có chút cảm giác thành công duỗi lưng một cái.

. . .

Bên cạnh đầm lầy, trời dần dần tối đen.

Vết thương trên tay Vương Khải cũng đang thấy đau, cũng may uống xong viên thuốc, lại tựa trên tảng đá ngủ một giấc, thể lực đã dần dần khôi phục, trạng thái cực kỳ tốt.

Anh ta chống đỡ thân thể ngồi xuống, vô ý thức nhìn bốn phía một chút, thấy tất cả mọi người đều ổn, cũng hoàn toàn yên lòng.

“Anh vẫn ổn chứ.” Lâm Khiếu đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay giúp đỡ anh ta một chút: “Thấy anh ngủ đến trưa, tôi thật sự sợ anh có chuyện gì.”

Lâm Khiếu ở doanh địa mấy năm, biết trấn Ngô Hưng không xa, nhưng chưa từng gặp người trên trấn, di chuyển trên đường theo Vương Khải cũng mới quen.

Thấy anh ta bị thương không nhẹ, khó tránh khỏi lo lắng.

Cậu ta lấy ra một cái túi nhựa, bên trong là nửa cân côn trùng chiên, lúc ra ngoài anh Ngô đặc biệt tìm mẹ đòi, toàn bộ đều đưa cho cậu ta.

TBC

Nhưng cậu ta thấy tất cả mọi người đều ăn lương khô và hạt gạo bình thường, nên ngại không lấy ra, vẫn để ở trong ba lô, lúc này mới mở ra.

“Anh nhanh ăn một chút đi.” Cậu ta đưa cái túi cho Vương Khải.

Vương Khải vốn dĩ không để ý, cầm vào trong tay mới kinh ngạc đến ngây người.

Thật sự là một túi côn trùng chiên lớn!

Anh ta cũng từng dùng điểm tích để đổi được thứ này, biết ăn vào có lợi cho thân thể, nhưng thứ này hiện tại có hạn mức đổi, anh ta đổi ba lần còn chưa được một nửa chỗ này.

Vương Khải nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy một miếng đút vào trong miệng.

Giòn thơm ngon miệng, hương vị phong phú, anh ta rất ít khi được ăn đồ ăn ngon như thế.

Sau khi bỏ vào miệng nhai mấy miếng, anh ta l.i.ế.m môi một cái: “Đủ rồi, còn lại cậu giữ lại, hoặc là chia cho mọi người đi, đều bị thương rồi, ăn chút khôi phục cho nhanh.”

Lâm Khiếu nhẹ gật đầu, vốn dĩ cậu ta có ý này, chỉ là để cho Vương Khải ăn trước, còn lại mới đi chia.

“Anh ăn thêm chút nữa đi.” Lâm Khiếu nói.

Vương Khải hâm mộ nhìn Lâm Khiếu, anh ta biết Lâm Khiếu là người bên cạnh Khương Nặc, là một thợ mộc có tay nghề lợi hại, ở nơi sâu thẳm người khác không vào được.

Người Vương Khải tiếp xúc nhiều nhất chính là Lý Mộng, anh ta cũng rất hâm mộ Lý Mộng, bởi vì nhìn ra được cô ấy ăn mặc không lo, da thịt trắng nõn.

Anh ta do dự nửa ngày, thấp giọng nói: “Lâm Khiếu, tôi có một đứa em họ, 16 tuổi, còn chưa tốt nghiệp tiểu học đã gặp phải mạt thế, không có bản lĩnh gì, cũng chưa học được kỹ thuật gì, cậu có thể dạy nó một chút nghề mộc không? Chỉ mong học được một cái nghề, nó có thể làm việc cho căn cứ, trước khi học thành một điểm tích cũng không cần.”

“Được chứ.” Lâm Khiếu một chút cũng không chần chừ: “Chỉ cần sẵn lòng quyết tâm muốn học, tôi đều có thể dạy, gần đây tôi làm việc ở khu nhà máy, anh dẫn người tới đi, đội thi công của chúng tôi có 16 người trong tổ làm mộc, còn nhiều thầy, tới đi theo làm, dần dần sẽ biết.”

Cậu ta nói xong dừng một chút: “Tôi sẽ dạy một chút cơ bản của nghề mộc, kết cấu thông thường, kỹ nghệ gia truyền không thể dạy, chuyện này phải nói rõ ràng, nhưng anh yên tâm, chỉ cần học tốt, tôi sẽ giúp cậu ấy tìm một người thầy đáng tin.”

Giọng của Lâm Khiếu rất ôn hòa, Vương Khải nghe vậy, nhất thời hớn hở ra mặt: “Cám ơn cậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-466.html.]

“Đừng nói những thứ này.”

Tổ thợ mộc vốn dĩ là có suy nghĩ nhận người vào làm, quá nhiều việc, dựa vào mấy người bọn họ căn bản không làm hết.

Trò chuyện với Vương Khải xong, Lâm Khiếu lập tức cầm túi côn trùng chiên kia lần lượt chia cho mọi người.

30 người, mỗi người cũng chẳng được mấy con, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không có, đến cuối cùng, chỉ còn Vân Diệu ở xa xa.

Lâm Khiếu do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đối xử như nhau, đi về phía người trẻ tuổi mặc áo đen kia.

Vân Diệu dựa vào một gốc cây khô nghỉ ngơi.

Anh nhắm mắt lại, giống như là ngủ, nhưng cái tư thế này, lại cảm thấy là không ngủ.

Lâm Khiếu chậm rãi đi qua, mới phát hiện cái cây này ở ngay bên cạnh đầm lầy, nhìn vẫn rất nguy hiểm, không nhịn được nhắc nhở một câu:

“Anh có muốn ngồi cùng chỗ với chúng tôi hay không? Chỗ này quá gần đầm lầy.”

Vân Diệu không để ý tới cậu ta, như thể không nghe thấy, hai mắt cũng không mở ra.

Lâm Khiếu không khỏi có chút hoảng hốt, cũng có chút xấu hổ, cậu ta buồn bực trong chốc lát, buộc cái túi trong tay lại, đặt ở bên cạnh anh, yên lặng rời đi.

Lúc này, một bên dây của túi đeo lưng của cậu ta đột nhiên rơi ra, bên trong bỏ không ít đồ, toàn bộ đồ treo trên vai rơi xuống.

Tấm thảm, chén nước, bánh mì, bánh bích quy, d.a.o cạo râu, còn có quyển sổ kí hoạ mà cậu ta luôn luôn mang theo người, xui xẻo rơi vãi đầy mặt đất, bánh bích quy còn rơi trên người Vân Diệu.

Lâm Khiếu cảm thấy mình quá mất mặt, vội vàng luống cuống tay chân thu dọn một lúc, mãi cho đến khi Vân Diệu nhặt một túi lương khô lên, đưa tới trước mặt cậu ta.

Nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh kia, Lâm Khiếu ngẩn người.

Nghĩ đến Khương Nặc cũng sẽ nhìn cậu ta chăm chú với đôi mắt này, cậu ta không nói được trong lòng có cảm nhận gì, có chút chua xót, cũng không phải rất khó chịu.

Vốn dĩ gió rất lớn, lúc này lại càng thổi mạnh hơn, quyển sổ kí hoạ đột nhiên bị thổi bay, Lâm Khiếu a lên một cái, đưa tay muốn tóm lấy, nhưng chậm một bước, mắt thấy nó bị thổi đến giữa đầm lầy.

Quyển sổ mở rộng, lộ ra một bản thiết kế kết cấu, là bản vẽ sơ đồ phác thảo cậu ta làm nhà kho vật tư căn cứ.

Cậu ta có hơi nóng nảy, trong quyển sổ có rất nhiều thứ cậu ta tiện tay vẽ, còn rất có ích, nhưng đã rơi xuống chỗ nguy hiểm như vậy, chắc chắn là không lấy về được.

Lâm Khiếu cau mày, thở dài.

Ngay lúc cậu ta định bỏ đi, Vân Diệu bất chợt đứng lên, đi về chỗ sâu của đầm lầy.

Lâm Khiếu giật nảy mình, vội vàng ngăn cản nói: “Đừng đi qua, không cần nhặt. . . Đừng đi qua!”

Vân Diệu không nói gì, trực tiếp đạp một chân xuống.

Trong lòng Lâm Khiếu sắp treo lên, muốn kéo anh lại, nhưng vô cùng kỳ quái, mỗi khi cậu ta vươn tay ra, luôn luôn vừa vặn vồ hụt, nỗ lực nắm lấy không khí, chuyện này có vẻ giống như là cậu ta đang cố ý diễn vậy, còn là diễn khá vụng về.

Lâm Khiếu bối rối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Diệu đi vào.

Đầm lầy như này, nếu người rơi vào, thì sẽ không có cách nào đi lại, thân thể sẽ không ngừng chìm xuống, cho đến khi hoàn toàn bị nuốt mất mới thôi.

Cậu ta cuống quít vứt ba lô trên mặt đất, tìm ra một bó dây thừng, nhanh chóng tháo ra, nắm lấy liền muốn ném vào trong đầm lầy.

Nhưng một giây sau, cậu ta giật mình.

Thân thể Vân Diệu hơi chìm xuống, giày rơi vào trong đống bùn nhão, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự thăng bằng của thân thể, anh bước đi như không có việc gì, đi đến chỗ sâu của đầm lầy.

Lúc này, gió lay động quyển sổ, lại nhanh chóng lật ra vài tờ, lộ ra một bức phác hoạ hình ảnh một người.

Là một cô gái.

Lâm Khiếu học kiến trúc, biết vẽ, nhưng cũng không chuyên nghiệp, người mà cậu ta vẽ kia, cũng không quá giống bản thân, chỉ lờ mờ mấy điểm đặc biệt nhìn ra được đó là ai.

Lúc này Vân Diệu đi tới bên cạnh quyển sổ, thiếu một chút nhặt được nó lên.

Anh nhìn thấy hình ảnh một người trên tờ giấy trắng, ánh mắt trong nháy mắt trở nên dịu dàng, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua hình ảnh người đó, sau đó nhanh chóng nhặt quyển sổ lên, cầm trong tay.

Loading...