Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:55
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc đứng ở trong núi, nhìn về màn sương mù màu xám ở phía xa xa, đều sẽ nghĩ tới sương mù màu tro ở rìa không gian.

Cô đã nảy sinh một số liên tưởng, nhưng bất kể như thế nào, nơi sâu nhất ở Đại Hưng Lĩnh vẫn ở trái đất, mà cảnh tượng và quy tắc trong không gian của cô thấy thế nào cũng không thuộc về cái thế giới này.

Nhưng cô vẫn đang nghĩ, không gian và nơi này, nhất định có liên hệ gì đó.

Trở lại doanh địa, xa xa đã thấy Lý Quảng Nguyên đang bắc thang cắt lá non cho cây hoa biến dị, Lý Mộng ở bên cạnh giúp ông ấy.

Sau khi Lý Quảng Nguyên có thể thích ứng với khí áp ở doanh địa, đi vào rồi chưa từng ra ngoài, hơn nữa rất nhanh đã tìm ra được việc mình có thể làm, chính là chăm sóc những cây cối và cỏ nuôi súc vật trong doanh địa.

Trước lúc tận thế, mẹ của Lý Mộng thích trồng các loại hoa hoa cỏ cỏ ở ban công, lúc đó còn cảm thấy ban công chất đầy những thứ này quá phiền, bây giờ cuộc sống bình tĩnh trở lại, lại vô cùng hoài niệm khoảng thời gian đó, thế là, ông ấy cũng muốn thử một chút, xem xem niềm vui thú mỗi ngày của vợ khi làm những thứ này ở đâu.

Từ đào hố chôn thịt để tự lên men, đến việc lấp đất bón phân, chăm sóc cây cối, đều do một mình ông ấy làm.

Cách mấy ngày lại cắt lá non xuống, dùng giỏ mộc xếp gọn gàng, để buổi sáng trước khi Lý Mộng đi làm cầm tới chuồng nuôi.

Dần dần cứ như vậy đã thành quen, ông ấy cũng cảm nhận được niềm vui thú, cộng thêm thân thể tốt, làm việc cũng không thấy mệt mỏi, toàn bộ tâm tư đều đặt vào đó, những cây cối biến dị trong doanh địa này để ông ấy chăm sóc rất tốt, ông ấy còn bảo Lý Mộng ra ngoài tìm một số hoa cỏ về, trồng bên cạnh cây cối.

Thời gian dài, hoa cỏ đã nhiều hơn.

Khương Nặc đứng ở bên cạnh, nhìn lá non đã tràn đầy hai cái giỏ, nói với Lý Mộng: “Cái này để tôi cầm về, cô đỡ phải đi một chuyến.”

“Được.” Lý Mộng khẽ cười, nhìn thấy Vân Diệu im lặng không lên tiếng đến xách hai cái giỏ lên, không nhịn được khẽ nháy mắt với Khương Nặc: “Cô ra ngoài lâu như vậy, dì rất nhớ cô.”

“Ừm, trở về sẽ ở cạnh bà nhiều hơn.”

Tùy tiện hàn huyên vài câu, Khương Nặc trở về nhà.

Lần này quả thực ra ngoài rất lâu, hơn ba tháng vẫn luôn ở bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến chuyện ở căn cứ.

Cũng may lúc ấy đưa Giang Cầm về, những người khác mỗi người cũng làm việc của mình, coi như một khoảng thời gian để đó không quản, căn cứ cũng có thể tự phát triển rất tốt.

Vốn dĩ chẳng muốn rời đi lâu như vậy, nhưng Vân Diệu đột nhiên vô cùng để tâm đến chuyện đi tìm linh nguyên.

Khương Nặc đến Bắc Kinh cùng anh, lúc gặp mặt Trịnh Nhất Hiên, Trịnh Nhất Hiên cho bọn họ một phần bản đồ, bên trên ghi chú đầy đủ, ghi chép kỹ càng những thông tin về quặng mỏ lân cận, giao thông dưới lòng đất ở thành thị.

Sau khi Vân Diệu lấy được, đã đi đường hầm với Khương Nặc, đi một lượt mấy điểm ở trên bản đồ, mất hơn một tháng, tìm được 3 linh nguyên.

Hơn một tháng này, Khương Nặc gần như mỗi ngày đều đối mặt với các loại động vật biến dị, tất cả đều là những thứ buồn nôn.

Thứ duy nhất được cho là vẫn ổn, là một số ốc sên lớn biến dị mà cô tìm thấy.

Thứ này năng lực sinh sản cũng rất mạnh, sau khi biến dị dáng dấp kích cỡ rất lớn, lại không có độc tố gì, nhưng Khương Nặc chưa xác định được nên cũng không dám ăn, chỉ bỏ vào một bao rồi xách đi, không có việc gì thì hái một ít lá cây trong không gian ra cho ăn một chút, chuẩn bị mang về doanh địa sẽ từ từ nghiệm chứng một chút.

Lúc này cô đã muốn trở về, nhưng Vân Diệu bày tỏ muốn đến thành thị lòng đất nhìn xem.

Lần đầu tiên anh kiên trì như vậy, Khương Nặc cũng chỉ có thể đi cùng anh.

TBC

Đến bên trong khu thành thị, bởi vì động đất nghiêm trọng, phần lớn hầm ngầm dưới lòng đất đều đã bị phá huỷ, cộng thêm nước ngầm thẩm thấu, vô cùng bẩn, còn bị chuột và côn trùng biến dị chiếm cứ, thậm chí có vô số ruồi đếm không hết, sau khi Khương Nặc xuống dưới đã cảm thấy ngạt thở một trận.

Nhưng Vân Diệu cũng rất cố chấp, thậm chí có chút sốt ruột.

Anh để Khương Nặc nghỉ ở trên mặt đất, bản thân mỗi ngày cầm bản đồ đi tìm, gặp động vật biến dị anh gần như là mặc kệ, hoặc là cho một mồi lửa đốt sạch, trừ phi tìm được chỗ, anh tìm Khương Nặc tới đào hố, mới có thể làm sạch những vùng gần đó sớm.

Cứ như vậy, lại tìm được bốn cái.

Cuối cùng trở về nhà, chuyện đầu tiên mà Khương Nặc làm chính là nhào lên giường của mình lăn mấy vòng, ra sức vùi đầu vào trong gối cho thoải mái.

Vu Nhược Hoa nhìn thấy cái túi cô nhét ở cửa phòng, mở ra xem, là ốc sên to bằng nắm đấm, thiếu chút giật mình.

“Tiểu Nặc, thứ này con muốn nuôi à?” Bà hỏi.

“Vâng, con lấy giấy thử đo một chút, không có độc, nhưng tốt nhất vẫn là cho động vật ăn trước một chút, không có vấn đề thì có thể nuôi dưỡng với số lượng lớn.” Khương Nặc nói.

Dù sao kiếp trước cô căn bản chưa từng thấy thứ này, vẫn nên cẩn thận một chút.

Một con ốc sên cũng là một miếng thịt lớn, Vu Nhược Hoa nhìn tự nhiên thấy vui vẻ, hiện tại người trong căn cứ càng lúc càng nhiều, lương thực miễn cưỡng bắt kịp, nhưng ăn thịt vẫn rất khan hiếm, thịt biến dị lại càng là số lượng có hạn mỗi tháng chỉ được đổi một chút xíu, thứ này nếu có thể nuôi dưỡng, cũng không cần toàn bộ đều dựa vào côn trùng chiên.

Vu Nhược Hoa chưa từng đọc sách, cũng biết chỉ có con người không ngừng mạnh lên, mới có thể có ngày đi ra khỏi vùng rừng rậm này.

Có lẽ người ở thế hệ như bà không nhìn thấy được ngày đó, nhưng cũng nên gửi gắm hy vọng cho những con người mới như Trịnh Vị Lai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-470.html.]

“Được rồi, mẹ nuôi cái này, lấy thêm mấy con cho cô Chu nhìn xem.” Vu Nhược Hoa hăng hái đi đến phòng ngủ của Khương Nặc, trước khi đi để lại một câu: “Đợi lát nữa gọi Tiểu Vân tới ăn cơm.”

Khương Nặc vâng một tiếng, lấy ra máy ảnh nhìn vết thương phía sau tai.

Một cái lỗ rất nhỏ, vẫn luôn nhói nhói, mới vừa rồi còn không cảm thấy, bất tri bất giác đã chảy máu, cũng may chưa dính ra gối đầu.

Vết thương này không có những biện pháp khác có thể trị, dùng khăn mặt thấm nước suối cho ẩm rồi thoa lên, không ngừng thấm vào, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng cũng phải rất nhiều ngày mới có thể kết vảy.

Về phần khỏi hẳn, thật sự là phải rất lâu.

Khương Nặc dùng tay bịt lấy khăn mặt, bất tri bất giác thiếp đi, mãi cho đến khi Vu Nhược Hoa gọi cô dậy ăn cơm.

“Biết con mệt mỏi, ăn cơm rồi lại đi ngủ sớm một chút.”

“Vâng.” Khương Nặc rời khỏi giường.

Chỉ là một chút xíu tổn thương sau tai, tóc cô vừa dày lại vừa dài, tuỳ tiện là có thể che khuất, cũng không muốn khiến người bên cạnh lo lắng.

Thay quần áo khác, cô đứng ở cửa ra vào, rồi quay trở lại bàn ăn.

Mẹ làm thịt dê nướng than củi, dê là mới giết, thịt tràn đầy linh khí, được ướp gia vị mà Vu Nhược Hoa chế, rồi rải lên thì là và ớt, thơm ngon đẹp đều đủ cả.

Trừ cái đó ra, còn dùng xương dê để hầm canh, múc ra ba bát, rắc hành lá lên, lại nấu nửa nồi cơm, Khương Nặc lấy chút hoa quả từ trong không gian ra, cô cũng thái gọn, bưng toàn bộ lên bàn.

“Không phải bảo con gọi Tiểu Vân tới à?”

“Con gọi rồi.”

Ở cửa phòng gọi như bình thường, anh cũng nghe được nhìn thấy.

Vu Nhược Hoa nghi ngờ nhìn cô một cái, nhưng cũng không hỏi gì, ra ngoài hái chút rau xà lách, rửa sạch là có thể trực tiếp cuốn thịt ăn.

Chỉ trong chốc lát, Vân Diệu đã tới.

Ăn xong một bữa cơm, Vu Nhược Hoa thu dọn đồ đạc, mới nhìn thấy thứ mà anh để lại trên bàn.

Là ba viên linh nguyên nho nhỏ.

Vu Nhược Hoa suốt ngày ăn uống cũng không thiếu linh khí, càng về sau, thật sự có thể cảm nhận được thứ đồ nhỏ đeo trên cổ kia khiến cho người ta thoải mái một cách kỳ lạ, chẳng những không còn tóc bạc, da thịt trở nên căng mịn, giấc ngủ cũng càng ngày càng tốt.

Bây giờ một lần lại cho ba viên, cũng khiến Vu Nhược Hoa kinh ngạc một chút.

Không chỉ Vu Nhược Hoa, Khương Nặc cũng có chút ngoài ý muốn.

Cô nhìn Vân Diệu: “Mẹ, hay là mẹ làm thành vòng tay đi?”

Vu Nhược Hoa suy nghĩ một chút nói: “Hiện tại doanh địa chúng ta dùng nước vẫn không tiện, phải thông qua máy bay vận chuyển từ bên ngoài đến rồi đổ vào trong bể nước, chúng ta dùng lượng không nhỏ, cứ ba đến năm lần lại làm một lần, Ngô Đại Giang vẫn luôn nói đào hai cái giếng ở doanh địa, nhưng nước ngầm ở đây quá sâu, đội công trình của căn cứ vẫn luôn không sắp xếp được, mẹ nghĩ, chờ sau này đào được giếng, bỏ một viên nhỏ ở trong giếng nước, tất cả mọi người đều được hưởng chút lợi ích, được không?”

Khương Nặc khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Vân Diệu.

Vân Diệu hiểu lo lắng của cô, lắc đầu.

Mặc dù trước mắt Đại Hưng Lĩnh an toàn, sinh vật biến dị không vào được, nhưng bỏ linh nguyên vào nước giếng, khó đảm bảo sẽ không dẫn đến vi trùng trong nước biến dị.

Vu Nhược Hoa thấy bọn họ giao lưu ánh mắt, cũng hiểu làm vậy không được, vội vàng nói: “Nếu như không được thì thôi, yên tâm, mẹ biết thứ này quý giá, muốn làm gì cũng sẽ tìm con thương lượng.”

Khương Nặc ôm tay mẹ cọ xát: “Mẹ con thật tốt. Vừa vặn con ở nhà, chuyện đào giếng để con giải quyết đi.”

Cơm nước xong xuôi, sau tai Khương Nặc càng lúc càng đau, mỗi lúc như này, năng lực đồng cảm của cô vô cùng mạnh, mặc dù muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng vẫn thúc giục Vân Diệu đi ngâm trong bồn tắm.

Đi vào nhà Vân Diệu, Khương Nặc vẫn đặt thùng tắm ở trong phòng, đổ đầy nước suối rồi định trở về, Vân Diệu lại đột nhiên chặn cô lại ở cửa ra vào, sau đó đưa tay vén tóc sau tai cô ra, yên lặng nhìn.

“Làm sao anh phát hiện ra?” Đầu tiên Khương Nặc ngơ ngác một chút, sau đó hỏi.

Bản thân cô lúc trở về mới phát hiện ra, cũng không hề sờ đến nó.

“Bởi vì anh vẫn luôn nhìn em.” Anh nói nhỏ.

Giọng nói yếu ớt chậm rãi thì thầm bên tai, có bờ môi lạnh buốt đụng vào vết thương hôn lên, thậm chí ngậm lấy nhẹ nhàng l.i.ế.m láp.

“Xuýttttttt.”

Loading...