Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 473

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:23:02
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người mới ở căn cứ nhiều, nhiệm vụ của đội công trình cũng nặng, buổi chiều cũng vẫn phải làm việc, ngay cả Ngô Tiểu Giang cũng có việc phải làm ở nhà máy, chỉ có Ngô Đại Giang cho mình và Trương Thiến nghỉ một ngày.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Trương Thiến bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Kỳ thật trước khi đi mấy người Vu Nhược Hoa đã giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa xong rồi, nhưng cô ấy chuyển đến căn nhà tạm thời này, luôn có một vài đồ vật của mình muốn chuyển tới, còn có một đống quà tân hôn chờ lấy ra.

Cô ấy đã mang thai 7 tuần, đã có phản ứng, những ngày này ăn không ngon ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm, vốn dĩ phải rất mệt mỏi, nhưng lúc này cô ấy cảm thấy cơ thể ấm áp, giống như thể lực dùng không hết.

Cô ấy biết sưn tồn tại của thịt đặc biệt, cũng tự mình đi đổi một lần.

Nhưng trước khi quyết định kết hôn, Ngô Đại Giang chưa từng đề cập đến bất cứ thông tin gì liên quan tới doanh địa, cô ấy cũng không hỏi đến.

“Chúng ta mở quà ra đi.” Ngô Đại Giang cầm một quyển sổ một cây bút: “Những thứ này không chỉ là tình người, mà chính là tình cảm ân huệ, đều là có qua có lại, em mang ra đi, anh sẽ ghi lại toàn bộ.”

“Vâng.” Trương Thiến nhẹ gật đầu.

Đầu tiên là một đống lớn nhất này.

Đệm chăn, quần áo, gạo thóc, đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng có, tất cả đều là của Lâm Khiếu chuyển tới.

Mấy năm này điểm mà cậu ta tích lũy được ở căn cứ gần như đã bàn giao hết ở đây.

Ngô Đại Giang là một người rất tuỳ tiện đối với cuộc sống, lúc anh ta và Lâm Khiếu ở chung, Lâm Khiếu có cuộc sống thú vị hơn, sẽ thu dọn chỗ ở, thu dọn những linh kiện mà Ngô Đại Giang vứt đầy khắp nơi trên đất, cho nên những năm qua, anh ta cũng không tích luỹ vật tư sinh hoạt gì đó.

Lâm Khiếu một hơi đã bổ sung đầy đủ cho anh ta, cũng coi như anh ta không uổng phí mấy năm nay quan tâm.

Ngoại trừ của Lâm Khiếu là một đống lớn, của những người khác thì có kích thước tương đối nhỏ.

Lý Mộng rất thẳng thắn, cho một tờ giấy chứng nhận chuyển 2000 điểm.

Đường Nguyệt cho côn trùng chiên và trứng chim, Chu Duyệt Nghiên cho nấm linh, Vu Nhược Hoa cho đủ loại thịt biến dị.

Nhỏ nhất là cái mà sau khi chứng hôn xong Khương Nặc đưa cho anh ta, một cái bình thủy tinh rất nhỏ, bây giờ Ngô Đại Giang mới nhìn kỹ, phát hiện bên trong chứa ít nhất 80 viên thuốc màu nâu.

Trương Thiến không hiểu đây là cái gì, trái tim Ngô Đại Giang lại đập mạnh một cái.

Đây là thuốc tăng sức mạnh tinh khiết mới nhất mà cô Chu làm ra.

Một bình nhỏ này, đối với anh ta và Trương Thiến có tác dụng to lớn.

TBC

Đừng thấy hiện tại dáng vẻ của Trương Thiến trấn định, chờ sau khi cô ấy hiểu đây là cái gì, chắc chắn còn giật mình hơn so với anh ta.

“Đây là cô Khương cho.” Anh ta run giọng nói.

Trương Thiến nghe thấy anh ta nhắc đến Khương Nặc, vẫn như cũ hơi kinh ngạc: “Em đến căn cứ cũng nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, khác xa nhiều so với trong tưởng tượng của em, em không nghĩ cô ấy... Còn trẻ như vậy.”

Dù sao cũng là chủ nhân của căn cứ.

Cô gần như không lộ diện, bản thân mỗi người đều có rất nhiều sự tò mò về cô, trong Đại Hưng Lĩnh lại tồn tại quá nhiều thứ không như bình thường, bên ngoài có động vật biến dị, nơi này có con người tiến hóa, đội cảnh vệ cao cấp thậm chí có thể đánh giáp lá cà với động vật biến dị khổng lồ.

Nếu như cô đã làm cho người của căn cứ tiến hóa, vậy bản thân cô lại có dạng gì, dần dần truyền đi những chuyện thần kỳ.

Ngô Đại Giang cũng nảy sinh lòng cảm khái.

Anh ta cũng được coi như là quen biết Khương Nặc từ lúc vừa mới bắt đầu tận thế rồi.

Ngay từ đầu đã biết cô rất mạnh, nhưng cô của lúc đó và cô của bây giờ, đã có sự thay đổi vô cùng lớn.

Khi đó cô lạnh lùng lại tàn khốc, lựa chọn chỉ lo cho thân mình.

Có đôi khi, chỉ đối mặt với cô, ánh mắt lạnh như băng cũng khiến Ngô Đại Giang vô ý thức cảm thấy sợ hãi.

Cô bây giờ, trở nên càng nội liễm lạnh nhạt, cô làm cho căn cứ có tiến hóa và sự sống, gánh vác trách nhiệm không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí có đôi khi, người ta sẽ ảo giác là cô rất dễ nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-473.html.]

Có thể cùng nhau đi tới, Ngô Đại Giang hiểu rõ rằng cô vẫn luôn thay đổi, đạt đến cấp độ mà chính mình không thể nào hiểu được, nếu có một ngày, cô không hề thuộc về thế giới này, Ngô Đại Giang cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

“Nhận lấy thứ này.” Anh ta đưa bình thủy tinh cho Trương Thiến, trịnh trọng nói: “Quà của cô Khương chúng ta không trả nổi, chỉ có thể làm việc cho tốt, bảo vệ và phát triển căn cứ này.”

Trương Thiến nhẹ gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Lúc hoàn thiện hai cái giếng nước, Khương Nặc cũng đã làm xong đường dẫn nước núi.

Thật ra cũng đơn giản, chỉ là ống trúc dẫn nước.

Khương Nặc đã từng tra tư liệu, từ thời nhà Nguyên, người dân phương Nam đã dùng ống trúc tiến hành dẫn nước từ suối, có thể dẫn nước suối tới trong nhà trong sân một cách ảo diệu.

Trong ổ cứng mà cô thu được cũng có một vài video có thể tham khảo.

Khương Nặc chọn mấy cây trúc to nhất ở trong không gian chặt xuống, bỏ ra chút thời gian, dẫn nước suối tới gần phòng thí nghiệm.

Sở dĩ chọn nơi này, không có gì khác, chủ yếu là bởi vì cách suối nước gần nhất.

Trúc linh trong không gian vô cùng cứng rắn, rất khó có phương pháp để phá hư, chỉ một bộ ống trúc dẫn nước suối này, dùng mấy chục năm cũng không có vấn đề lớn.

Dòng nước mặc dù nhỏ, nhưng mạnh mẽ chảy không ngừng, có thể không ngừng tích nước, cũng có thể lấy đi tưới cây tưới rau.

Lần này thật sự đã thuận tiện rồi, Vu Nhược Hoa vui vẻ không thôi, mỗi ngày đều cho Khương Nặc thêm rau.

Có đôi khi Khương Nặc cũng sẽ dẫn Vân Diệu đi một vòng căn cứ, không ai biết bọn họ là ai, ngược lại là bởi vì kỷ luật ở căn cứ tương đối nghiêm khắc, nhìn thấy hai người không có việc gì, còn bị đội cảnh vệ tra hỏi.

Khương Nặc còn muốn ở nhà với mẹ nhiều thêm mấy ngày, giúp cô luyện làm bếp một chút, đột nhiên lại nhận được liên lạc của Vũ Tử, nói có việc muốn báo cáo với cô.

Vũ Tử quanh năm bôn ba bên ngoài, phụ trách liên hệ với bên chỗ Trịnh Nhất Hiên, hỗ trợ anh ấy hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời dẫn về một số lượng lớn người còn sống sót.

Cậu ta có chuyện tìm Khương Nặc, hơn phân nửa cũng là tin tức bên phía Trịnh Nhất Hiên.

...

Đây không phải lần đầu tiên Vũ Tử đến doanh địa, nhưng mỗi lần đều hồi hộp một cách kỳ lạ.

Toàn bộ khu vực này đều là khu vực hạn chế ở căn cứ, chỉ có mấy người đặc biệt dựa vào giấy thông hành ra vào, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cho dù đã tới hai lần, cậu ta đều cảm thấy áp lực vô cùng lớn, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Có thể là khẩn trương.

Lối vào doanh địa có một đình gỗ nhỏ, bên trong có một tấm bàn đá, bên trên đặt mấy dụng cụ pha trà, Khương Nặc đang an vị đợi cậu ta ở đó.

Vũ Tử đi lên phía trước, ngồi xuống khi cô ra hiệu.

Cậu ta vừa tiến đến đã cảm thấy lồng n.g.ự.c khó chịu, cũng không muốn lãng phí thời gian, nên đã nói ra chuyện cần nói.

Có mấy tin tức, thứ nhất, động vật biến dị ở bên ngoài náo động gay gắt, lần này bọn họ đến Hán Bình chở người, gặp mấy lần bất ngờ, động vật biến dị biết bay bắt đầu xuất hiện với số lượng lớn.

Tiểu Lý vẫn luôn đi theo Vũ Tử ghi lại tình hình của những động vật biến dị này, cậu ta cũng cầm theo một vài số liệu viết tay tới.

Thứ hai, anh Trịnh theo lời Khương Nặc nói, vẫn luôn dò xét tình hình của khu mỏ quặng và đường hầm dưới đất khắp nơi, cũng tìm thấy một số nơi nghi ngờ là sào huyệt của động vật biến dị, nhưng cậu ta và Trịnh Nhất Hiên cũng không gặp mặt, mà liên hệ thông qua vô tuyến điện, chi tiết bản đồ không truyền đạt được, cậu ta lại tìm cơ hội một tháng sau vận chuyển vật tư đến căn cứ Đại Hưng Lĩnh, trao đổi thuốc diệt chuột và hạt giống đặc biệt kiểu mới.

Sau khi bọn họ truyền tin đi, Vũ Tử mất hơn một tháng mới trở lại căn cứ, cho nên, đoán chừng cũng là mấy ngày nay, cậu ta sẽ đến.

Thứ ba, căn cứ Thái Thương xảy ra sự chia rẽ nội bộ nghiêm trọng, phần lớn người còn sống sót trôi dạt khắp nơi.

Vũ Tử nói một hơi hết những lời cần nói, rồi mới dùng sức hít vào một hơi thật dài.

Khương Nặc thấy cậu ta quả thực cố sức, mới rót cho một chén nước.

Một chén trà nho nhỏ, nhìn thì như nước trong suốt bình thường không có gì lạ, nhưng mãi cho đến khi Vũ Tử rời đi vẫn còn có chút hoảng hốt, bởi vì uống vào thật sự quá tốt.

Nếu như mỗi ngày đều có việc đến báo cáo thì tốt biết bao nhiêu.

Loading...