Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 476
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:02:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phải đến căn cứ Lũng Bắc đón người, suy xét đến lượng người khổng lồ, những người Trịnh Nhất Hiên đưa tới tạm thời ở lại căn cứ Đại Hưng Lĩnh, nghe theo sự sắp xếp của Giang Cầm để chuẩn bị phương án và vật tư sơ bộ, đến trấn Hưng Nam chuẩn bị công tác tiếp viện.
Bên phía Khương Nặc chỉ dùng hai chiếc xe bán tải và một chiếc xe việt dã.
Trên xe là đủ loại vật tư, thức ăn nước uống, rất nhiều loại vũ khí và dược phẩm, còn có hai ngàn chiếc “ô bảo vệ” vô cùng quan trọng kia.
Trên xe chỉ có Khương Nặc, Trịnh Nhất Hiên, Ngôn Tử Phàm, Lý Mộng, Vũ Tử, Tiểu Hoàng.
Ngôn Tử Phàm phụ trách bảo hộ người sống sót, còn Lý Mộng và Vũ Tử chỉ là tận dụng thêm vài cơ hội để rèn luyện, Trịnh Nhất Hiên có chút không rõ vì sao Khương Nặc muốn mang theo Tiểu Hoàng chứ không phải là Trần Chính Vũ, nhưng dường như Khương Nặc có chủ ý của cô.
Ngôn Tử Phàm cùng Vũ Tử mỗi người lái một chiếc bán tải, Trịnh Nhất Hiên và Lý Mộng ngồi cùng xe với Khương Nặc.
“Hai người mau ngủ một lúc đi.” Khương Nặc nói: “Bảy tiếng đồng hồ sau sẽ thay bọn họ lái xe.”
“Cũng được.”
Trịnh Nhất Hiên thật sự rất mệt, anh ấy rong ruổi một đường tới đây chưa được chợp mắt chút nào, đôi mắt đã đỏ lên, lập tức ngã lưng ra băng sau ngủ một giấc.
Lý Mộng cũng ngã ghế dựa, đắp một bộ quần áo lên người rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn bầu trời u ám ngoài cửa xe, cô ấy lại nhớ tới thời kỳ mưa to, Khương Nặc thường xuyên đưa cô ấy ra ngoài sưu tầm vật tư, lần nào cũng thắng lợi quay về.
Hiện tại suy nghĩ lại cảm thấy có khi nào có hay không có cô ấy thì mọi chuyện vẫn tiếp diễn như bây giờ không, cô ấy cũng chẳng giúp đỡ được gì, là Khương Nặc chậm rãi rèn luyện cô ấy, khiến cô ấy nhìn rõ thời mạt thế này.
Bất tri bất giác đã qua lâu như vậy.
Nếu ngày đó cô ấy không lấy hết can đảm gõ cửa tầng ba mươi lăm tìm kiếm trợ lực thì bây giờ cô ấy sẽ như thế nào?
Vì người lái xe là Khương Nặc nên trong tiềm thức của Lý Mộng và Trịnh Nhất Hiên đều cảm thấy vô cùng an toàn, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Khoảng hơn sáu tiếng sau, Trịnh Nhất Hiên thức dậy trước, ăn một chút gì đó thì Lý Mộng cũng tỉnh.
Ba chiếc xe liên lạc với nhau thông qua bộ đàm, cứ cách bảy tiếng sẽ thay phiên nhau lái xe, sau khi đổi ca có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, tuy rằng không nói ngoài miệng nhưng quả thật ngủ trên xe Khương Nặc tương đối an tâm hơn nhiều.
Cứ như vậy, mọi người rất nhanh đã đến trạm dừng chân đầu tiên, cũng là trạm dừng duy nhất trên con đường này.
Về sau có thể sẽ đụng phải sinh vật biến dị, lúc này tạm nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây, chờ đến hừng đông sẽ tiếp tục lên đường.
Khương Nặc cũng thực sự mệt nhọc.
Thân thể mệt nhọc có thể hồi phục nhờ nước suối nhưng mất ngủ triền miên khiến tinh thần mỏi mệt thì không thể nào xem nhẹ được. Cô không vội vã nghỉ ngơi, sau khi xuống xe lập tức men theo bóng đêm đi về phía sườn núi.
“Gâu!!”
Đi được nửa tiếng thì đã nghe thấy tiếng của Biên Mục ở xa xa, rất nhanh đã thấy hai chú chó chạy tới.
A Muội ra ngoài mà được nhìn thấy chủ nhân thì vô cùng hưng phấn, lập tức nhào lên cho Khương Nặc một cái ủi đầu rất mạnh mẽ, cũng may Khương Nặc bây giờ rất khỏe, đưa tay ôm lấy cổ nó.
Trên người chú chó toàn là đất, không chỉ A Muội mà ngay cả Biên Mục cũng dính toàn bùn là bùn, Khương Nặc không thể không cự tuyệt sự nhiệt tình của A Muội.
Cô quan sát xung quanh nhưng lại không thấy Vân Diệu.
Cô ôm A Muội rồi nhìn về phía Biên Mục: “Vân Diệu đâu?”
Đương nhiên cô cũng không mong chờ Biên Mục có thể nói hay viết, chỉ là muốn biểu đạt sự nghi vấn trong lòng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-476.html.]
Dù sao Biên Mục đã ở đây, chứng minh Vân Diệu cũng ở cách đây không xa.
Biên Mục có thông minh thì cũng không thể hiểu được bản đồ, nó đưa A Muội tới đây chắc chắn là do có người chỉ đường cho nó.
Khương Nặc mím môi, đoán được Vân Diệu hẳn là tìm được linh nguyên nên không rời đi được.
Biên Mục đi đến trước mặt cô, sủa một tiếng rồi thả chiếc túi trên cổ xuống, một món đồ vật rơi ra.
Khương Nặc nhặt lên, phát hiện đó là bản đồ cô bỏ vào khi trước, quả nhiên vị trí Lũng Bắc vị lại nhiều thêm một điểm ký hiệu, Vân Diệu đã vẽ một đóa hoa nhỏ ở đó, điều này đã xác minh phỏng đoán của Khương Nặc.
Hẳn là anh đã tìm được linh nguyên nên tạm thời không rời khỏi đó, lúc Biên Mục tìm được anh thì anh chỉ hướng dẫn cho Biên Mục tìm tới đây còn anh thì không tới.
Khương Nặc cầm lấy bản đồ, muốn thuận tay ném vào không gian nhưng đột nhiên phát hiện ra hình như trên giấy còn có chữ viết, chữ viết tinh tế, vừa nhìn đã biết đó là bút tích của Vân Diệu, nằm ở mặt trái tờ giấy, bởi vì chiếc bản đồ đã được gấp lại nên hơn phân nửa phần chữ viết đã bị ẩn vào trong những nếp gấp, Khương Nặc lập tức mở bản đồ ra quan sát.
—— “Uống trà dưới trăng, nhớ em nơi xa.”
Khương Nặc sửng sốt một hồi lâu, trái tim đột nhiên đập loạn một cách khó hiểu, thậm chí khiến cô có chút ngượng ngùng giống như trong không khí có một đôi mắt vô hình đang chăm chú nhìn cô, cô mau chóng cuộn tấm bản đồ lại.
Tiếng gió ồn ào náo động bên tai, m.á.u trong người chảy nhanh hơn, dopamine khống chế đại não, thì ra động tâm lại là chuyện đơn giản như vậy, rõ ràng đời cô chưa bao giờ trải qua sự rung động như vậy.
Cô nhắm mắt nói với Biên Mục: “Đi tìm Ngôn Tử Phàm, không cần lo cho tao.”
TBC
Lúc này đã hơn ba giờ đêm, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là trời sáng, cô phải dùng chút thời gian còn lại để khôi phục trạng thái.
Chờ chú chó rời đi, Khương Nặc im lặng nghe ngóng, xác nhận không có ai thì lập tức vào không gian.
Chỉ có dựa vào đại thụ trong không gian thì tinh thần lực của cô mới có thể mau chóng phục hồi.
Khương Nặc cởi bỏ áo khoác dính đầy bùn hôi, trực tiếp bày một chiếc giường trúc ở trong căn phòng hốc cây, ở cùng đại thụ khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng lại không hề thấy buồn ngủ.
Cô lấy bản đồ ra nhìn, ngón tay vuốt ve dòng chữ.
Cũng không biết anh học ở đâu mấy lời âu yếm này, lại còn học rất tốt...
Thôi được rồi, đừng nhìn nữa, nên ngủ rồi, cô tự nhắc nhở bản thân.
Khương Nặc nhếch môi theo bản năng, ném bản đồ vào hốc cây, nhắm mắt ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Trong lòng có tâm sự nên không thể ngủ ngon được, chờ cô thức dậy rời khỏi không gian mới phát hiện trời chỉ mới vừa hửng sáng.
Đoàn người tiếp tục lên đường không hề ngừng nghỉ, cũng cực kỳ thuận lợi, chỉ gặp một bầy bướm biến dị, đàn bướm mau chóng bao vây đoàn xe, Lý Mộng thấy vô số con bướm áp sát vào kính xe thì chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.
Nhưng dường như chúng nó đang trốn tránh gì đó, không bao lâu sau đã bay đi, chỉ lưu lại rất nhiều dịch độc bên ngoài xe, sau đó lại bám thêm bụi đường, chiếc xe dơ bẩn như mới chui từ lòng đất ra.
May mà thùng xe tải dùng bạt che kín, vật tư không bị ảnh hưởng, Tiểu Hoàng khi đó đang ngủ say trong thùng xe, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất tới gần căn cứ Lũng Bắc.
Từ xa mọi người đã nghe thấy những tiếng thét bén nhọn đến chói tai, trên đầu có vô số gương mặt người vặn vẹo lượn lờ, cơ hồ đã che khuất cả bầu trời.
Chúng nó không ngừng bay về phía một ngôi nhà, liều mạng đ.â.m đầu vào cửa như không muốn sống.
Rầm rầm rầm!
Cửa sắt đã bị đ.â.m lõm, bên cạnh kẹt cửa đều là vết m.á.u và thịt vụn, hiển nhiên đã c.h.ế.t không ít người, mùi m.á.u tươi càng làm chúng nó trở nên điên cuồng.
“Trời ơi!” Lý Mộng run giọng nói.