Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 487
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:09
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiến vào trong những ngọn núi phủ tuyết, đến độ cao này, tuyết đọng nhiều năm không tan, đường cũng trở nên khó đi.
Khương Nặc không vội tìm đường, bởi vì cô nhìn thấy mấy cây tuyết tùng bên mép đá còn chưa c.h.ế.t hẳn, còn sót lại vài cái lá khô héo.
Theo kinh nghiệm của cô, có sự sống ở vùng núi này.
Cô tìm một chỗ, lấy phòng container ra đặt ở trên tuyết. Cô nhờ Vân Diệu pha trà, còn mình lấy các tài liệu trong tay Viễn Diệp ra xem xét kỹ lưỡng.
Bọn họ suy đoán rằng làng cũ ở ngay trong vùng núi tuyết này.
Nơi mà Diệp Huy Dương sai người đào mộ là nơi được xây dựng sau này sau khi có chính sách mới, mặc dù vẫn giữ lại những phong tục và những đồ vật đặc trưng của bộ tộc nhưng căn bản không phải là cùng một chỗ.
Tính ra bộ tộc này cũng thật xui xẻo, c.h.ế.t rồi cũng không được yên ổn, bị nhà họ Diệp phải hết nhóm này đến nhóm khác đến đào một tổ tiên lên.
Trong tư liệu còn có một số hình ảnh được in ra, là hộp đựng tro cốt của bộ tộc này. Quả thật nó rất quen mắt, hộp sơn đen, bao quanh bằng một vài mảnh đồng, có cái thì bao toàn bộ, có cái bao một nửa, thậm chí cũng có cái chỉ bao ở góc, hoa văn không giống nhau nhưng kiểu dáng thì lại tương tự.
Cô lấy ra ba cái hộp mới tới tay, tháo miếng đồng xuống.
Từ con số sau lưng cái hộp có thể thấy, ba cái hộp ở đây theo thứ tự là 1, 3, 4, là Diệp Huy Dương khi còn sống bỏ ra cái giá thật lớn mới lấy được tới tay.
Tổng cộng có 9 cái hộp, lúc đầu Khương Nặc mua được cái số 5 ở phố đồ cổ, ném vào không gian bị nuốt mất. Mà đó còn là cái hộp ở chính giữa, đến tận bây giờ thì chỗ này vẫn là trống không.
Cái hộp số 6, 8, 9 là Vân Diệu thuận tay mua, anh đã hấp thu chút linh khí trên đó rồi sau đó mới đưa hộp lại cho nhà họ Văn. Nhưng anh nhớ rõ hoa văn ở trên miếng đồng nên đã vẽ lại cho Khương Nặc.
Cái số 7 là Giang Cầm tìm được, sau khi tới tay bà ấy lại không thấy có gì đặc biệt cả, trời xui đất khiến nó lại đến tay Dương Ninh.
Cái số 2 xuất hiện ở căn cứ số một Nam Giang, là muốn thông qua tay Giang Cầm chuyển giao cho nhà họ Diệp nhưng nửa đường bị Dương Kiện chụp ảnh, trên ảnh chụp có thể thấy rõ hoa văn của miếng đồng, cuối cùng bị Khương Nặc đối chiếu rồi vẽ lại.
Khương Nặc lấy ra toàn bộ hoa văn của 5 cái hộp trước đó từ trong không gian.
Lại gỡ ba miếng đồng này xuống, cẩn thận vẽ lại vào chỗ trống.
Cô làm rất chuyên chú, Vân Diệu đưa cho cô một ly trà, cô cũng không ngẩng đầu, chỉ nhận lấy uống một ngụm rồi trả lại ly cho Vân Diệu.
Miếng đồng trên bốn góc của hộp được tháo ra có thể ghép thành một hoa văn, chín hoa văn trên 9 cái hộp được ghép thành một mạng lưới 9 ô vuông, sẽ tạo thành một hoa văn hoàn chỉnh.
Có lẽ là do ấn tượng ban đầu nên Khương Nặc càng nhìn càng cảm thấy giống như là bản đồ.
Những đường nét dày đậm là xu thế của dãy núi, mấy điểm tròn ở mấy góc ghép lại giống như một cái ký hiệu.
Đáng tiếc hộp số 5 đã bị không gian của cô nuốt chửng, ở giữa bị thiếu mất một mảnh lớn.
Sau khi Khương Nặc vẽ xong, cô nhìn bản đồ trong tay, cả người lại bắt đầu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Không khỏi thở dài một hơi.
Suy nghĩ một lúc, cô lại lấy bản đồ ra, cẩn thận tìm kiếm vị trí hiện tại của mình ở trên cao nguyên Lan Thương, muốn so sánh với bản đồ trong tay.
Nhưng so sánh cả một hồi lâu mà cũng không thể tìm thấy được chỗ nào tương tự.
Vân Diệu thấy cô cau mày, lại đưa tới một chén trà nói: “Đây có thể không phải là bản đồ.”
Khương Nặc ngẩn người: “Vì sao anh lại nói như vậy?”
Vân Diệu bình tĩnh nhìn cô, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, móc ngón tay vào trong cổ áo rồi luồn xuống, chạm vào xương quai xanh.
Khương Nặc: ?
Rõ ràng lúc này đang nghiêm túc vậy mà?
Khương Nặc cảm thấy ngứa ngáy, muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng Vân Diệu lại không hề bị lay chuyển, đầu ngón tay tiếp tục nhẹ nhàng xẹt qua làn da, Khương Nặc lập tức nổi da gà.
Bởi vì cô đột nhiên hiểu ý Vân Diệu.
“Giống như vết sẹo này...” Vân Diệu khẽ nói.
Trong đầu Khương Nặc gần như là ầm một tiếng, trống rỗng mấy giây.
Đây là một kết quả mà bất kể như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng ra được.
Số lần cô soi gương không nhiều nhưng cũng biết vết thương trên người mình là như thế nào, chỉ là cô cũng chưa từng cẩn thận nhìn nó, cũng chưa từng lộ ra để người khác nhìn thấy.
Cho nên, khi các hoa văn hợp lại, cô không lập tức liên tưởng hoa văn trên miếng đồng và vết thương này.
Cô uống một ly linh trà, nhanh chóng tỉnh táo lại, từ không gian lấy ra một cái gương nhìn cổ của mình thật kỹ, lại cầm bản đồ so sánh một chút.
Cảm thấy không thuận tay, cô đưa điện thoại cho Vân Diệu: “Giúp em chụp lại đi.”
Kéo cổ áo xuống đến gần xương quai xanh, trên làn da trắng như tuyết có một vết thương màu hồng nhạt, tạo thành hình một chiếc vòng cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-487.html.]
Chiếc vòng cổ ban đầu được làm bằng vàng và ngọc, trước khi cô sống lại nó đã bị vỡ vụn ra, đưa cô và Vân Diệu trở về quá khứ, đồng thời để lại một vết tích ở trên cổ cô.
Vân Diệu cầm điện thoại, muốn chụp rõ ràng hơn, liền kéo cổ áo cô xuống.
Cô đang mặc một chiếc áo len cổ tròn, tương đối co dãn, hơi dùng sức liền kéo xuống. Ngón tay Vân Diệu chạm vào làn da trắng nõn ấm áp, sự đàn hồi mềm mại xẹt qua đầu ngón tay. Anh cuộn ngón tay lại, dời ánh mắt đi, chụp xong liền trả điện thoại cho Khương Nặc.
Nói thật, đột nhiên bị đụng một cái, trên mặt Khương Nặc cũng nhanh chóng nóng lên, đỉnh đầu cũng gần như bốc hơi.
Bình thường cũng không phải chưa từng gặp phải, nhưng trong tình huống đặc biệt, ảo giác do Dopamine sinh ra sẽ vô cùng mãnh liệt, làm người ta tim đập thình thịch.
Nhưng vẻ mặt của cô vẫn duy trì rất khá, như không có việc gì nhận lấy điện thoại.
Hình ảnh chụp rất rõ ràng.
Sau khi phóng to hình ảnh rồi cắt ra, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt, so sánh với bản vẽ, hướng đi của tất cả các khe rãnh nhìn thực sự giống nhau.
Thậm chí ngay cả những vị trí trống cũng có thể lấp đầy.
Nhưng nhìn kỹ lại, giữa vết sẹo và bản vẽ vẫn có chỗ không giống nhau.
Khương Nặc đột nhiên hiểu ra cái gì, kéo Vân Diệu cùng xem.
“Những điểm được đánh dấu trên bức tranh này không giống trên vết sẹo của em.”
Trên bản vẽ có một dấu hiệu hình tròn, nếu so sánh với vết thương thì đó chính là vị trí chính giữa xương quai xanh đi xuống.
Trong lòng Khương Nặc khẽ động.
Trước khi sống lại, chiếc vòng cổ trên cổ cô đã bị vỡ vụn. Trước khi sống lại, trên cổ chỉ có vết sẹo này, lần đầu tiên ý thức cô tiến vào không gian, chính là lúc ngón tay cô chạm vào vết sẹo.
Nhưng thực tế vòng cổ của cô cũng không thực sự biến mất mà vẫn đặt ở trong căn nhà nhỏ trong không gian của cô.
Cô nhắm mắt lại, ý thức tiến vào căn nhà nhỏ trong không gian, đi vào phòng ngủ rồi bước tới trước tủ trang điểm. Có một sợi dây chuyền tỏa sáng rực rỡ đang treo ở đó.
Lần đầu tiên tiến vào không gian nhìn thấy nó, Khương Nặc đã cố gắng cầm lấy nhưng lại phát hiện cô căn bản không có cách nào điều khiển được, giống như thể nó vừa sinh ra đã ở chỗ này.
Đến bây giờ vẫn còn như thế.
TBC
Kỳ thật Khương Nặc cũng phát hiện ra rằng tất cả đồ vật trong căn nhà nhỏ này cô đều không thể điều khiển được. Mặc dù chỉ là một căn nhà nhỏ đơn giản, cô có thể đặt đồ vào nhưng không cách nào tháo dỡ được bức tường, tiến hành thay đổi nó.
Hồi tưởng lại, ban đầu khi nhìn thấy căn nhà nhỏ này, nó vẫn trong tình trạng đổ nát lụp xụp, mái nhà toàn là lỗ thủng, nhìn vô cùng rách nát. Sau đó không gian thăng cấp, nó mới giống như quay ngược thời gian, biến trở lại thành một tòa nhà nhỏ thanh nhã.
Ý thức của Khương Nặc dừng lại trước vòng cổ.
Trong lúc giật mình, phảng phất như những gì đã trải nghiệm trong những năm này đều trở thành mộng ảo, cô lại về tới lúc trước.
Sợi dây chuyền này trang nghiêm hoa quý, ánh sáng màu vàng chói mắt, mặt dây chuyền ngọc bích sáng ngời, ánh nước chói mắt.
Vết sẹo trên xương quai xanh của cô không phải là một hình tròn hoàn chỉnh mà chỉ có hình dạng của một phần ngọc bích, phần vàng lại không có.
Hiện tại xem ra, ngọc thật sự là ngọc sao?
Tuy rằng vẫn không thể lấy ra chạm vào nhưng sức quan sát của Khương Nặc bây giờ đã khác xưa. Mặt dây chuyền bằng ngọc trên vòng cổ của cô hiện tại xem ra cũng không phải chỉ là một miếng ngọc đơn giản như vậy nữa. Được nuôi dưỡng bởi linh khí không gian, nó đã dần dần có một loại ánh sáng không thể nhìn thấu.
Cô dùng kính lúp nhìn, cũng không nhìn thấy hoa văn cụ thể của nó.
Hơn nữa trong trí nhớ của Khương Nặc, chiếc vòng cổ này rất nhẹ.
Cô nhớ mẹ đã nói rằng, đây là đồ gia truyền của bà ấy, vẫn luôn được cất ở dưới chiếc hộp cũ đựng đồ hồi môn của bà ấy. Có một ngày bà ấy lật ra, cảm thấy rất đẹp nên nhất định bắt Khương Nặc phải đeo lên.
Nhưng thời cô đại học, có một ngày khi hai mẹ con đi dạo phố, mẹ đột nhiên nổi lên hứng thú nên đến một cửa hàng trang sức để định giá. Người ta nói rằng chiếc vòng cổ này chỉ có phần vàng là đáng giá, còn mấy thứ khác không có giá trị gì, ý ngoài sáng trong tối nói rằng đây là ngọc giả. Khương Nặc cũng hiểu, một sợi dây chuyền ngọc lớn như vậy cộng thêm cả vàng mà trọng lượng thật sự quá nhẹ, chắc hẳn người ta nghi ngờ rằng nó được làm bằng nhựa.
Nhưng cô không quan tâm, dù sao thì mẹ cũng thích, mà bà ấy cũng chẳng quan tâm giống cô, cảm thấy con gái mình đeo rất đẹp, từ đó cô cứ đeo trên cổ không tháo xuống nữa.
Khương Nặc phục hồi tinh thần lại.
Đây quả thật không phải là một chiếc vòng cổ làm bằng ngọc thật mà là một thứ khác.
Vết sẹo trên xương quai xanh của cô chính là hình dạng của viên đá trên chiếc vòng cổ.
Trong bản vẽ ghép lại bằng những hoa văn trên những mảnh đồng được lấy ra khỏi hộp, có một dấu vết là phần vàng trên chiếc vòng cổ của cô.
Chỉ là không có viên đá.
Nhìn kỹ vòng cổ, hình như quả thật có một loại cảm giác rằng nơi này thiếu cái gì đó.
Cảm giác như là vòng cổ ở đây bị đứt, viên đá lẽ ra phải ở đó nhưng đã biến mất, cuối cùng chỉ có thể dùng dây vàng để bổ sung.
Càng nhìn càng thấy có vẻ như chuyện chính là như vậy.
Ý thức Khương Nặc rời khỏi không gian, nhìn bản vẽ trong tay ngẩn người.