Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 488
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:11
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tổng kết tất cả tin tức có được:
1, Chiếc vòng cổ của cô cũng không phải là làm bằng vàng và ngọc bích mà là một chiếc vòng cổ bằng một loại đá không rõ nguồn gốc. Nó bị đứt gãy một phần, sau đó dùng vàng thay thế, mới làm thành một chiếc vòng cổ bằng vàng và đá.
2, Điểm đánh dấu ở trên bản vẽ chính là vị trí bị mất trên chiếc vòng cổ của cô.
Về phần bản vẽ trên hộp thì rốt cuộc là do ai lưu lại, và nó có liên quan gì với chiếc vòng cổ của cô…
Khương Nặc cảm thấy, cứ theo ý nghĩ của Diệp Huy Dương đi tìm làng cũ thì có lẽ sẽ có đáp án.
Mà làng cũ đã gần ngay trước mắt.
Khương Nặc thu đồ vật trên bàn vào không gian, thuận tay cầm lấy ly trà uống một ngụm rồi hỏi Vân Diệu.
“Anh cảm thấy tìm một ngôi làng cũ ở trong vùng núi tuyết này có khó không?”
“Không khó.”
“Là sao?”
“Nhất định là ở gần linh nguyên.”Anh nói.
“Ừm, em cũng nghĩ như vậy.” Khương Nặc gật đầu.
Nếu sửa sang lại toàn bộ tuyến thời gian một lần nữa thì mọi chuyện bắt đầu từ việc Vân Diệu mua hai cái hộp đầu tiên.
Anh mua hộp là vì nhận thấy có dấu vết của linh khí ở trên đó.
Lý do này cũng giống như lý do Khương Nặc mua cái hộp, là để thăng cấp không gian.
Sau đó, Khương Nặc phát hiện, những linh khí này không liên quan gì đến miếng đồng trên cái hộp. Cái hộp có niên đại lâu đời, Diệp Huy Dương đã tìm chuyên gia đến để phân tích, đã có từ 200 năm trước.
Linh khí dính trên hộp gỗ, 200 năm mà cũng không tiêu tán hoàn toàn, thật đáng kinh ngạc.
Điều đó chứng tỏ đây hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên bị dính vào, khả năng duy nhất mà Khương Nặc nghĩ tới chính là cái cây đó được linh nguyên nuôi dưỡng bao nhiêu năm đã bị đốn hạ, sau đó gỗ được dùng để làm ra chiếc hộp.
Chỉ có như thế mới có thể có hiệu quả như vậy.
Nếu như những cái hộp này đến từ ngôi làng cũ, vậy nói rõ, ngôi làng cũ nằm ở một nơi có thể khai thác được gỗ linh.
Cũng chính là ở gần linh nguyên.
Ở trong vùng núi tuyết phủ mênh m.ô.n.g này, chỉ có ở gần linh nguyên mới có sự sống, nếu cứ lần theo dấu vết thảm thực vật còn sót lại trên núi để tìm kiếm thì sẽ không mất quá nhiều thời gian.
“Đợi trời sáng chúng ta sẽ đi.”
...
Đêm nay Khương Nặc cũng không trở về nhà trên cây nữa, chủ yếu là không có bao nhiêu thời gian để ngủ, mà trong không gian không có đồng hồ xem thời gian, cô sợ bỏ lỡ công việc.
Cô lấy máy tính ra, bật một bộ phim và bảo Vân Diệu xem cùng mình.
Giống như một đôi tình nhân bình thường, ngồi trên một chiếc ghế sô pha mềm mại, cô tựa đầu vào vai Vân Diệu, cầm ly nước nóng trong tay chậm rãi uống.
Đáng tiếc bộ phim quả thực có chút nhàm chán, càng xem càng buồn ngủ.
Khương Nặc ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn Vân Diệu, phát hiện anh đã ngủ trước rồi.
Hai mắt nhắm nghiền, tóc hơi dài che khuất cái trán, xõa xuống rất tự nhiên, thân thể vẫn vững vàng, dễ dàng đỡ lấy sức nặng của Khương Nặc.
Lúc này Khương Nặc mới phát hiện đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của anh.
TBC
Trong ấn tượng, cho dù nhắm mắt lại, anh cũng chỉ là đang nghỉ ngơi, chỉ có lần này là thật sự chìm vào giấc ngủ.
Bộ dáng trầm tĩnh của anh rất vô hại, nhịp tim vững vàng, tiếng hít thở rất nhẹ, sống mũi cao thẳng, mi mắt sâu thẳm, rất giống một bức tranh thủy mặc.
Khương Nặc có chút tò mò, ghé sát lỗ tai lên nhưng chỉ có thể cảm nhận được một hơi thở rất nhạt.
Đưa tay vén tóc trên trán anh ra, Khương Nặc dùng ngón tay lướt nhẹ qua khóe môi mỏng kia, cố ý muốn đánh thức anh dậy.
Nhưng Vân Diệu vẫn không tỉnh.
Ánh mắt Khương Nặc cũng dần dần chuyển từ dịu dàng sang tỉnh táo, đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trừ phi là anh đang giả vờ ngủ, nếu không thì bị cô làm như vậy nhưng sao anh có thể không tỉnh lại được?
“Vân Diệu, anh sao thế?” Khương Nặc nói khẽ, túm lấy ống tay áo của anh kéo một cái.
Vân Diệu vẫn không có phản ứng gì.
Khương Nặc không khỏi cau mày, sức lực trên tay tăng thêm, Vân Diệu bị cô kéo ngã, trực tiếp đè lên người cô nhưng anh vẫn ngủ say như cũ.
Lần này Khương Nặc đã thực sự hoảng hốt.
Cô đẩy anh dậy, vỗ nhẹ vào mặt anh nhưng anh dường như không hề cảm nhận được gì, Khương Nặc chỉ có thể đứng dậy đặt anh xuống, lại lấy nước suối ra đổ vào trong miệng anh.
Một cốc, hai cốc...
Nhận thấy việc đút nước suối cho anh chẳng có chút tác dụng nào, Khương Nặc lại nhanh chóng lấy thùng tắm ra, đổ đầy nước suối rồi dìu anh vào đó.
Thân thể Vân Diệu rất nặng, nặng hơn rất nhiều so với người bình thường, sau khi mất đi ý thức thì lại càng nặng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-488.html.]
Nhưng khi bỏ anh vào trong nước suối, anh vẫn ngủ say như cũ.
Khương Nặc chợt cảm thấy có chút bất lực, trái tim như rơi thẳng xuống.
Mãi tới khi ngón tay Vân Diệu giật giật.
Khương Nặc nhận thấy động tĩnh đó liền đưa tay kéo anh, một giây sau Vân Diệu mới chậm rãi mở mắt.
Cuối cùng Khương Nặc cũng lấy lại được hơi thở, đứng bên thùng tắm hít thở, ánh mắt dán chặt vào anh.
Vân Diệu nhìn dáng vẻ này của cô liền nhanh chóng ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Anh cụp mắt xuống nhìn thân thể của mình rồi lại đưa mắt nhìn Khương Nặc, cũng cau mày.
“Tình huống như thế này xảy ra bao lâu rồi?” Khóe mắt Khương Nặc hơi ửng đỏ, nhưng cô kiềm chế hết mọi cảm xúc, để lộ ra giọng nói đầy lý tính:”Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh không sao.”
Vân Diệu đứng lên từ trong nước, những giọt nước không ngừng lăn xuống cổ anh, giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh.
Ở một góc độ mà Khương Nặc không nhìn thấy được, trong đôi mắt trầm tĩnh của anh lại có sự chấp nhất sâu sắc.
“Chỉ là anh đang nghỉ ngơi thôi.” Anh nói: “Anh sẽ giải thích, em đừng lo lắng.”
Vân Diệu đi thay một bộ quần áo khô ráo.
Khương Nặc ngồi trên ghế sô pha, tâm tình có chút lên xuống không ổn định, giống như còn chưa thoát khỏi sự kinh hãi vừa rồi.
Thật ra cô đã xây dựng sẵn tâm lý, chờ ngày Vân Diệu đạt được mục đích, có lẽ anh ta sẽ rời khỏi thế giới này.
Bọn họ từng có khoảng thời gian thân thiết nhất, tưởng như khi hồi tưởng lại sẽ không có gì phải hối tiếc, hẳn là cô cũng sẽ rất không nỡ nhưng nhất định cô sẽ không thể hiện ra ngoài.
Cô đã từng tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, không muốn nói lời hẹn gặp lại, chỉ có thể tiêu sái vẫy tay chào tạm biệt.
Nhưng đột nhiên, cô lại phát hiện mình cũng không thể nào tiêu sái được như vậy.
Vân Diệu thay quần áo xong đi tới, ngồi xổm trước ghế sô pha. Dưới góc độ này, anh và Khương Nặc có thể nhìn thẳng vào đối phương.
“Tình huống giống như vừa rồi, đây là lần thứ hai.”Anh nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ 4 ngày trước, anh đã cố gắng chìm vào giấc ngủ để xem liệu có thể xuất hiện giấc mơ mới hay không, nhưng mà…”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào cho rõ ràng hơn.
“Nhưng mà, anh rất khó chìm vào giấc ngủ. Để không bị thế giới bên ngoài quấy rầy, anh đã cố gắng đóng các giác quan của mình lại, đây chính là lý do tại sao em không thể đánh thức anh dậy. Anh cũng không muốn giấu diếm, chỉ là chính bản thân anh cũng còn chưa thích ứng.”
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, Khương Nặc mím môi, không nói chuyện.
Nếu như anh ta bắt đầu cố gắng từ 4 ngày trước, khi đó vừa tới cao nguyên Lan Thương, anh vừa nói với cô chuyện mình mơ thấy tương lai, sau đó bọn họ vẫn đi theo nhóm của Diệp Viễn, xem ra quả thực bọn họ cũng không có cơ hội để nói chuyện này.
“Anh ngủ rồi, vậy anh có mơ thấy cái gì không?”
Vân Diệu lắc đầu.
Khương Nặc nghiêm mặt, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự... sẽ c.h.ế.t sao?”
Khi hỏi ra câu này, cô cảm thấy hơi thở mình có chút ngột ngạt, không khỏi hít vào một hơi.
“Anh đã nhìn thấy tương lai, nhất định sẽ không để nó xảy ra.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc im lặng một lúc.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Lần đầu tiên anh đưa linh nguyên cho em, nói là tương lai sẽ cần em giúp anh. Bây giờ em muốn hỏi, rốt cuộc em có thể giúp anh chuyện gì?”
Vân Diệu rũ mắt, nhìn về phía vết sẹo màu hồng nhạt dưới cổ cô.
“Khương Nặc, anh đã c.h.ế.t một lần, em cũng vậy, nhưng em đã đem chúng ta trở về.”Anh nhẹ giọng nói: “Trong nháy mắt đó, anh nhìn thấy một người phụ nữ tay chân không trọn vẹn, cổ họng của cô ấy bị đứt đoạn, thân thể bị vỡ vụn, rõ ràng đáng lẽ ra phải c.h.ế.t rồi nhưng lại vẫn còn sống, bất kể là ai nhìn thấy đôi mắt của cô ấy đều sẽ tin vào sự kiên cường của cô ấy.”
Ánh mắt Vân Diệu nghiêm túc dị thường, tốc độ nói chậm lại, từng câu chữ nói ra càng rõ ràng hơn.
Đôi tay có khớp xương rõ ràng kia nắm chặt lòng bàn tay hơi lạnh lẽo của Khương Nặc.
“Cho dù em không trở thành người yêu của anh thì cũng sẽ trở thành một người bạn quan trọng của anh. Anh cho em linh nguyên là hy vọng em trưởng thành nhanh hơn, có lẽ anh có thể cùng em đi thay đổi vận mệnh.”
Khương Nặc lại im lặng một lúc.
Một lúc sau, cô mím môi nói: “Chờ tìm được nguồn gốc của cái hộp, em sẽ tiếp tục tìm linh nguyên, nếu anh có chuyện gì phải nhanh chóng thương lượng với em.”
Vân Diệu gật đầu:”Được.”
Trong lòng Khương Nặc có một loại cảm giác không xua đi được, nhưng bây giờ cô còn không thể nói rõ được đó là cái gì.
Sau đó bọn họ ngủ cạnh nhau, nằm trên ghế sô pha mấy tiếng đồng hồ, trời cũng đã sáng.
Khương Nặc thu phòng container vào không gian, đi tới bên cạnh cái cây khô mà cô đã phát hiện tối hôm qua, trèo qua mấy tảng đá rồi chậm rãi đi sâu vào vùng núi phủ tuyết.
Cả thế giới là một mảnh trắng tinh, nhưng tuyết đọng cũng không đủ sâu để che phủ hoàn toàn núi đá và thực vật, Khương Nặc nhanh chóng có thể tìm được những loài thực vật gần như còn sống kia, đi theo hướng đó, dần dần đi lên đến đỉnh núi.
Trên mặt tuyết lưu lại hai hàng dấu chân, một lớn một nhỏ.
Bọn họ đi rất nhanh, chỉ mất một ngày đã vượt qua ngọn núi phủ tuyết, tìm được một rừng cây tuyết tùng còn sống.
“Chắc là ở gần đây.” Khương Nặc lẩm bẩm.