Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 496
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:28
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là một tin tức vô cùng tồi tệ, nó có nghĩa là các sinh vật biến dị của đại dương đã từng bước tiếp cận con người, mà những sinh vật biến dị đáng sợ trên mặt đất cũng sẽ vì vậy mà nổi loạn theo từng đoàn.
Vì sinh tồn, chúng sẽ ăn mọi thứ có thể ăn ở bất cứ nơi nào chúng đến, kể cả rễ cây và các loài tương tự, chưa kể đến con người.
Quả nhiên là thứ hủy diệt bạn thực sự không liên quan gì đến bạn.
“Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa.” Khương Nặc nhìn về phía Trịnh Nhất Hiên: “Từ giờ trở đi căn cứ của chúng ta chính thức tiếp nhận tất cả những người sống sót, đưa ra một địa chỉ rõ ràng. Chúng ta sẽ tiếp nhận 10.000 người, hoặc là cung cấp 300 dù bảo hộ, lúc này là lúc cần đến sức mạnh của tập thể.”
Trịnh Nhất Hiên nghe mà khó thở.
Lần trước Khương Nặc giao cho anh ta nhiệm vụ này, anh ta đã cảm nhận được trình độ coi trọng của cô đối với chuyện này, không nghĩ tới so với dự đoán còn khẩn cấp hơn.
“Căn cứ có thể trụ vững được không?”
Khương Nặc chậm rãi nói: “Chuẩn bị nhiều năm như vậy, chính là vì giờ khắc này.”
Trịnh Nhất Hiên im lặng một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Khương Nặc lại nói: “Bóng đèn bay ghi ở trên này là một loại sứa kịch độc. Mấy năm trước, tôi từng gặp được ở bờ biển, khi đó chúng nó còn chưa hoàn toàn biến dị, cũng không thể bay, nhưng độc tính vô cùng mạnh, ngay cả tôi cũng từng ngã xuống.”
Trịnh Nhất Hiên lập tức kinh ngạc.
Cô cũng từng ngã... Một câu nhẹ nhàng này, lại khiến giọng nói anh ta trầm xuống: “Vậy…căn cứ ở vùng ven biển phải được di dời càng nhanh càng tốt.”
Con người sống tập trung ở trong căn cứ, có thể tập trung sản xuất, cùng nhau chống đỡ tai họa.
Nhưng một khi căn cứ được thành hình, nếu bị công phá thì chính là toàn diệt.
“Ưu tiên di dời đội nghiên cứu phát triển, nhân viên kỹ thuật.” Khương Nặc nói: “Những người còn lại dốc toàn lực tìm kiếm hoàn cảnh xung quanh, tìm được địa điểm có thực vật còn sống. Sau khi tìm kiếm xong thì có thể bỏ lại khu vực đó. Sinh vật biến dị đại dương đã lên bờ, khu vực ven biển sắp tới chúng ta không thể đi được, hiện tại chính là lúc phải chạy đua với thời gian.”
Sau khi cuộc trao đổi giữa hai người kết thúc, Khương Nặc rời khỏi chòi gỗ đi về nhà, Trịnh Nhất Hiên vẫn còn ngồi ngẩn người trong chòi gỗ.
Bé Tương Lai thấy cha mình đã làm xong việc liền cười chạy tới, ôm chân cha: “Cha, sao cha lại âu sầu thế?”
Khuôn mặt Trịnh Nhất Hiên tràn đầy sầu lo, nhìn mặt con gái mình rồi thở dài.
Những năm này trong căn cứ rất nhiều người đều giống như anh ta, một mực di chuyển, không hề ngừng nghỉ.
Anh ta coi như may mắn, ít nhất vẫn còn sống, thậm chí sau khi quen biết Khương Nặc còn được thăng chức liên tục, đến một vị trí mà đáng lẽ không thuộc về anh ta.
Cuộc sống trong doanh địa những ngày này yên bình và hạnh phúc, giống như một giấc mơ.
Nhưng đến khi tỉnh lại sau giấc mơ thì vẫn phải đối mặt với một thế giới bị tàn phá.
Đêm hôm đó, tin tức mất liên lạc với căn cứ nhỏ ở Hải Thành đã chính thức được thông báo trên đài phát thanh.
Khác với chim biến dị, côn trùng biến dị, dơi biến dị, dã thú biến dị, bóng đèn bay đầy trời đã thoát khỏi sự hiểu biết theo lẽ thường của con người, trở nên khó hiểu.
Dưới loa phóng thanh của căn cứ, có người cảm thấy may mắn, có người sợ hãi, có người buồn bã lau nước mắt.
Cũng có người suốt đêm nói lời từ biệt với vợ con, bạn bè, đi theo Trịnh Nhất Hiên rời khỏi căn cứ, đi về phía màn đêm.
...
Những căn cứ cỡ lớn có lá bài tẩy của mình, theo Giang Cầm được biết, căn cứ số một Nam Giang có rất nhiều vũ khí nóng, thậm chí có cả đầu đạn hạt nhân.
Nhưng sự tồn tại của ô dù vẫn là vũ khí sinh tồn, có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với tất cả mọi người.
Trong căn cứ có bộ phận chuyên sản xuất nông nghiệp, Chu Duyệt Nghiên chỉ cung cấp một số hỗ trợ kỹ thuật cho hạt giống đặc biệt, dành thời gian còn lại để sản xuất ô dù theo số lượng lớn.
TBC
Chim miệng béo được nuôi ở doanh địa, lấy ra hoóc-môn bên ngoài cơ thể cũng ở trong doanh địa, chỉ được vận chuyển ra ngoài điều chế đóng gói.
Bây giờ Đường Nguyệt đã làm việc rất thuần thục, mỗi ngày bận tối mày tối mặt.
Lúc Khương Nặc đến phòng thí nghiệm, chỉ thấy Đường Nguyệt mà không thấy Chu Duyệt Nghiên đâu, liền biết Chu Duyệt Nghiên đã vô cùng tín nhiệm bà ấy.
Đường Nguyệt rất đẹp.
Da thịt trắng nõn, ánh mắt động lòng người, mềm mại yếu ớt như nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-496.html.]
Sau khi đi vào doanh địa, theo thân thể tiến hóa, màu da của bà ấy càng thêm mềm mại, mái tóc đen nhánh, cả người như được phủ một màn ánh sáng nhu hòa.
Mấy năm nay bà ấy cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn, Ngôn Tử Phàm cũng dạy bà ấy rèn luyện, cũng nghĩ đến chuyện dẫn bà ấy đi dạo một chút nhưng bà ấy lại không muốn, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên ở một nơi an toàn.
“Ngôn Tử Phàm vẫn không ở nhà sao?” Khương Nặc hỏi.
Đường Nguyệt gật đầu: “Thằng bé nói sẽ tìm thứ gì đó giúp cô, ngay hôm cô về nó lại đi ra ngoài rồi.”
Khương Nặc không nói gì.
Từ khi Ngôn Tử Phàm biết cô đang tìm địa điểm có thực vật còn sống sót, hai năm qua cậu vẫn chạy ở bên ngoài, có mấy linh nguyên tới tay đều là dựa vào những tin tức cậu cung cấp để tìm được.
Cậu cũng không nói gì, nếu có manh mối đều ghi lại, đánh dấu ký hiệu lên bản đồ rồi mang về giao cho Vu Nhược Hoa.
Khương Nặc đi tới chuồng chim miệng béo nhìn một chút.
Tốc độ sinh sản không đủ nhanh, cũng khiến người ta đau đầu.
Nếu thứ này có cả mấy trăm ngàn con bay khắp nơi giống như chim mặt người thì tốt rồi.
Nhưng số lượng thứ này ít, lại cẩn thận, mấy năm nay Khương Nặc đi lại bên ngoài mà không phát hiện có con nào tương tự. Cũng không biết Ngôn Tử Phàm lúc trước lấy chúng từ trên cây xuống như thế nào.
Sau khi hiểu rõ tình hình sản lượng của ô dù, Khương Nặc rời đi.
Lúc này màn đêm buông xuống, trời dần lạnh hơn.
Bận rộn không ngừng, đến bây giờ mới về nhà.
Vu Nhược Hoa đã sớm biết cô trở về, cũng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn từ trước nhưng không vội cho vào nồi, đợi đến khi sắp ngủ rồi mới thấy cô trở về, lúc này bà ấy mới vội vàng đi nhóm lửa.
“Mẹ.”
Khương Nặc nhìn mẹ bận trong bận ngoài, trong lòng ấm áp.
“Tiểu Vân đâu? Bảo nó tới đây ăn cơm.”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi.” Khương Nặc nói.
Nhận được manh mối Trịnh Nhất Hiên đưa tới, Vân Diệu liền dẫn theo Border Collie đi.
Mà Khương Nặc còn có rất nhiều việc liên quan đến vận hành căn cứ, chỉ có thể để anh đi một mình.
Hai người ngủ với nhau một lần, sau đó vẫn luôn dẫn người đi đường, ngay cả cơ hội nói chuyện riêng cũng không có. Khương Nặc nhớ lại đêm đó, luôn cảm thấy giữa tuyết bay có mùi thơm mập mờ.
Trong mắt Khương Nặc chợt lóe lên một ý nghĩ, cô ngồi xuống ăn cơm lại phát hiện mẹ đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thế mẹ?”
Vu Nhược Hoa vốn không muốn nói nhưng con gái đã hỏi, bà ấy cũng không muốn giấu giếm: “Gần đây mẹ đang nghĩ, nếu dì út của con còn sống thì để bọn họ đến căn cứ đi, cho chút việc làm, có miếng cơm ăn là đủ rồi.”
Khương Nặc có chút kinh ngạc.
Đừng nói là đến tận thế, ngay cả trước tận thế thì cô cũng đã không nghe mẹ nhắc đến những người thân này.
Nhà họ Vu trọng nam khinh nữ, khi còn bé mẹ phải chịu không ít thiệt thòi, sau đó làm ăn nhỏ ở trong thành phố. Mấy năm trước vẫn có qua lại, nhưng gia đình cậu của cô tương đối cực phẩm, cắt đứt liên lạc, không lui tới với nhau nữa.
“Dì út của con cũng không được trong nhà coi trọng giống như mẹ, nhưng dì ấy không giống mẹ, rời nhà rồi thì rời luôn đi. Đằng này dì ấy mềm lòng, luôn phụ cấp cho nhà mẹ, cho nên mẹ cũng không thích qua lại với dì ấy. Năm ấy cha con mất, dì ấy làm công ở nhà máy điện tử tỉnh khác, biết mẹ khó khăn nên lặng lẽ cho tiền mẹ mấy lần ... Ngày đó mẹ nằm mơ, mơ thấy dì ấy khi còn là một cô bé tóc vàng, khuôn mặt gầy gò đi theo mẹ khiến mẹ gần như không ngủ được.”
Vu Nhược Hoa nói tới đây, giọng nói có chút chát: “Tiểu Nặc, có thể là mẹ già rồi, người càng già càng nghĩ đến chuyện quá khứ.”
“Mẹ, mẹ không già.”
Khương Nặc buông đũa xuống, ngồi bên cạnh mẹ: “Cuộc đời của mẹ sẽ còn rất dài, vượt quá sức tưởng tượng của mẹ.”
Thật ra cô biết mẹ rất nhớ em gái của mình.
Trước kia thì thôi, không có điều kiện kia, nhưng bây giờ bà ấy có thể sống ở một căn cứ lớn như vậy. Nếu ngay cả chút mong muốn này của mẹ mà cũng không đạt được, vậy thì cần đứa con gái này làm gì.
“Mẹ nói cho con biết ngày sinh, thông tin cụ thể của dì út đi.” Khương Nặc nghiêm túc nói: “Chỉ cần dì ấy còn sống, con sẽ tìm được dì ấy.”