Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 504
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:45
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc quyết định tăng tốc thời gian tạo ra kỷ nguyên mới.
Chu Duyệt Nghiên rất ít khi rời khỏi doanh địa, gần như dùng toàn bộ thời gian ở phòng thí nghiệm.
Hai năm trước, sau khi được Khương Nặc cho phép, cô ấy đã đưa Dư Tịch Dương và vợ chồng Ôn Dương tới doanh địa, trở thành trợ thủ của cô ấy, còn có cả Đường Nguyệt, đoàn đội của cô ấy lúc này đã có bốn người, cô ấy cảm thấy như vậy đã đủ dùng.
Căn cứ không ngừng mở rộng, trong căn cứ cũng đã thành lập trung tâm nghiên cứu, có đội ngũ chuyên gia đủ năng lực, nhà máy và phòng thí nghiệm, có nhiều việc có thể giao cho người khác làm, trong tay Chu Duyệt Nghiên cũng chỉ còn nắm giữ bí mật cốt lõi nhất của căn cứ này, chính là ô bảo vệ, ngoài ra còn thực hiện một số hạng mục bí mật mà Khương Nặc phó thác.
Lần này tới căn cứ cũng là vì Giang Cầm có việc muốn thương lượng với cô ấy.
Cũng là hai năm trước, phòng nghiên cứu thành lập một tổ nhỏ chuyên môn phân tích “linh”, người phụ trách hạng mục này là một viện sĩ trẻ tuổi tên là Bàng Nghị, xem như là tiền bối của Chu Duyệt Nghiên.
Anh ta cũng xem như là một thiên tài nghiên cứu khoa học trời sinh, chính là cục cưng bảo bối luôn được bên trên bảo vệ kể từ lúc mạt thế bắt đầu tới bây giờ.
Sự sáng tạo của thế giới này chính là do một phần trăm người phát hiện ra, sau đó được chín mươi chín phần trăm còn lại đi kiểm chứng.
Anh ta chính là người thuộc về một phần trăm đó.
Nhưng đã qua lâu như vậy, Giang Cầm cảm thấy bọn họ không hề nghiên cứu ra được thành quả thực dụng, cần tiêu tốn không ít tài nguyên, bà ấy cũng thật sự bất đắc dĩ, hiện tại thiếu nhân thủ, bà ấy suy xét có nên tạm dừng hạng mục này hay không, cho Bàng Nghị đưa đội đi làm chuyện khác.
Nhưng bà ấy không thể tự làm chủ chuyện này nên mới quyết định tìm Chu Duyệt Nghiên tâm sự.
Chu Duyệt Nghiên bước vào trung tâm nghiên cứu.
Phòng ốc ở đây đều được xây mới, nằm sâu trong rừng núi thăm thẳm, hoàn cảnh vô cùng gần gũi với thiên nhiên.
Chu Duyệt Nghiên ngồi xuống, nghe Giang Cầm nói xong thì vẫn quyết định đỡ lời giúp Bàng Nghị: “Bọn họ nghiên cứu về cơ sở lý luận, là một khái niệm hoàn toàn khác với khoa học ứng dụng, những thứ chúng ta tạo ra bây giờ đều là do mò mẫm từng bước một, không hề có kế hoạch hay cơ sở lý thuyết hoàn chỉnh, nhưng thực tế lý thuyết hẳn phải đi trước ứng dụng, tôi cảm thấy tiền bối không làm sai đâu.”
Thấy Giang Cầm khẽ nhíu mày, cô ấy cũng biết lúc này thiếu nhân thủ là việc rất cấp bách nên lại nói: “Hay là hỏi Khương Nặc đi, để cô ấy quyết định.”
Giang Cầm nói: “Được.”
...
Bàng Nghị tới căn cứ này đã gần ba năm, đây là lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy Khương Nặc.
Tuy căn cứ này là của cô nhưng cô rất ít khi xuất hiện, nghe nói phần lớn thời gian cô đều ở bên ngoài.
Bàng Nghị đã sớm không thể tưởng tượng ra thế giới bên ngoài bây giờ trông như thế nào.
Ba năm trước, gần như người ở mọi căn cứ đều di cư tới Đại Hưng Lĩnh, khiến căn cứ này từng bước trở nên phồn thịnh.
Loại phồn thịnh này không chỉ nằm ở việc nơi này có bao nhiêu phòng ở, bao nhiêu trang thiết bị mà là đa số mọi người ở đây đều nhiệt huyết hướng về phía trước, có một mục tiêu để nỗ lực.
Mọi người bắt đầu tin tưởng sẽ có thể xây dựng cho đời sau một thế giới tương lai ngày càng tươi đẹp.
Ngoài đội tinh nhuệ phải tham gia các hoạt động huấn luyện đặc thù, có thể đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì người bình thường căn bản không dám xuống núi, bởi vì khắp nơi đều có quái vật.
TBC
Nếu nói giai đoạn đầu của mạt thế là phim thảm họa, sau đó gần như trở thành phim kinh dị..
Chỉ có bên trong khu rừng này là còn sót lại một nơi yên bình cho nhân loại.
Sự phồn vinh của nơi này giống như cảnh trong mơ, chỉ cần làm việc cho tốt thì ngay cả công nhân ở tầng chót cũng có thể đổi lấy thịt cải tiến, nhân loại đang không ngừng tiến hóa, những người có thiên phú đang trưởng thành rất nhanh.
Cuối năm ngoái bọn họ đã chiếm lại được trấn Hưng Nam đã bị đánh hạ từ lâu, đó là trạm kiểm soát đầu tiên mà nhân loại đoạt lại được từ miệng lũ quái vật.
Loài người thế hệ mới không ngừng ra đời, mở ra con đường tu hành, chứng minh nhân loại đang bắt đầu tạo ra một nền văn minh mới.
Có lẽ cuộc sống sẽ không trở về mức sinh hoạt tiện lợi như trước mạt thế, có lẽ sẽ không phồn vinh rực rỡ nhưng nhân loại đã có thêm hy vọng mới..
Từ phòng thí nghiệm đến phòng hội nghị, anh ta đều nghĩ mấy chuyện này.
Mới vừa vào cửa, ngoài Giang Cầm cùng Chu Duyệt Nghiên thì anh ta còn trông thấy một gương mặt xa lạ khác.
Đó là một cô gái trông chỉ mới ngoài hai mươi, tóc buộc tùy tiện, mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, trông khá mảnh mai, đôi mắt đen nhánh, gương mặt trông như dương chi bạch ngọc loại hảo hạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-504.html.]
Vì cô quá trẻ nên Bàng Nghị cũng không ý thức được đây là ai, chờ đến gần thì anh ta mới phát hiện Giang Cầm cùng Chu Duyệt Nghiên đều chia ra ngồi bên cạnh cô, lúc này mới kinh hãi nhận ra cô chính là Khương Nặc.
Đúng rồi, nghe nói cô đã trường sinh bất lão, đương nhiên không thể phán đoán tuổi tác từ vẻ bề ngoài.
“Viện sĩ Bàng.” Khương Nặc dời mắt nhìn anh ta rồi lên tiếng: “Ngồi đi.”
Bàng Nghị ngồi xuống bên cạnh Chu Duyệt Nghiên.
Vì không muốn hạng mục đang nắm trong tay bị đình chỉ, trước khi tới đây anh ta đã chuẩn bị rất lâu, hai mươi phút sau đó, anh ta rất thành khẩn trình bày giảng giải mục đích nghiên cứu của mình.
Chu Duyệt Nghiên biết năng lực xã giao của anh ta không cao nên cũng bổ sung giúp anh ta, anh ta còn làm một phép so sánh.
Đối với “linh”, nếu bọn họ chỉ làm ứng dụng mà không nghiên cứu sâu vào bản chất của nó thì chính là việc mọi người đang ỷ vào một thứ mà mình không hề biết gì về nó, như thế hoàn toàn không thể phát huy được hết năng lực vốn có của nó.
Không có cơ sở khoa học mà chỉ có sự mê tín về “linh”, từ đó mọi người sẽ chỉ tôn sùng sức mạnh, sẽ mất đi ưu thế sáng tạo và lý trí mà văn minh nhân loại xây dựng từ trước cho đến nay.
Thế giới mới trong tương lai không nên khuyết thiếu nền tảng khoa học.
Sự nghiêm túc của anh ta dường như đã đả động tới Giang Cầm.
Khi đề cập đến việc đề tài nghiên cứu của anh ta trong vòng mười năm tới có thể mang tới lợi ích thực tiễn cho căn cứ hay không, Giang Cầm bảo trì trầm mặc, dời mắt nhìn về phía Khương Nặc.
Khương Nặc nhìn anh ta rồi nói: “Tiếp tục nghiên cứu đi, căn cứ sẽ cố gắng ủng hộ mọi người, có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Bàng Nghị như trút được gánh nặng.
Trước khi rời khỏi phòng hội nghị, anh ta nghe thấy Khương Nặc nói với Giang Cầm: “Bà không thể yêu cầu nó nở hoa bởi vì bản thân nó chính là gốc rễ.”
Nội tâm Bàng Nghị đột nhiên rung động, thậm chí chóp mũi còn có chút lên men.
Khương Nặc lại nói: “Dù sao chúng ta cũng phải để lại cho hậu nhân vài thứ.”
Giang Cầm gật đầu: “Nghe cô.”
Sau khi trung tâm nghiên cứu xây dựng hoàn tất thì Khương Nặc cơ hồ không tới đây nữa nên cô dứt khoát nhân cơ hội này nhờ Chu Duyệt Nghiên đưa cô đi tham quan một vòng.
“Khi nào thì cô xuất phát?” Chu Duyệt Nghiên hỏi.
Khương Nặc cười cười, cô biết Chu Duyệt Nghiên đang hỏi cái gì.
Vân Diệu rời đi đã được năm năm.
Sau hôm đó cuối cùng mẹ cô cũng tỉnh lại, cũng không biết vì sao mà khắp người dính đầy bùn đen, còn khoa trương hơn Khương Nặc lúc trước nhiều, nhưng sự nâng cấp mà nó mang lại vô cùng khả quan.
Khương Nặc cũng không giấu giếm mẹ cô, nói với bà ấy chuyện Vân Diệu ở một mình trong mảnh nhỏ không gian.
Sau đó cô đã giao việc của căn cứ lại cho mẹ, bản thân thì dắt đội ra ngoài đi tìm linh nguyên, mấy tháng trở về một lần để người bị thương trong đội tinh nhuệ nghỉ ngơi chỉnh lý bản thân, chính cô cũng có thời gian tổng hợp tình báo.
Lần này cô quyết định đến cao nguyên Lan Thương một lần nữa, mang theo cả Trịnh Nhất Hiên cùng Trần Chính Vũ đến ngôi làng cũ của người Ba Lan.
Bức tường trong thạch thất mà người áo xám kia xây xuất hiện những văn tự kỳ quái, lần thứ hai Khương Nặc tới đó đã phát hiện ra sinh vật biến dị không thể vào căn phòng đó.
Nhưng một phía của thạch thất đã bị Vân Diệu phá hỏng từ lâu.
Khương Nặc chuẩn bị sửa chữa bức tường này, đả thông thạch động Ba Lan, phun thêm ô bảo vệ, xây dựng thêm một cứ điểm ở đây.
Đi về phía Tây Nam của cao nguyên Lan Thương là có thể tới một quốc gia khác, Khương Nặc đang chuẩn bị đi thăm dò.
Việc sản xuất ngọc thạch của mấy quốc gia giáp vùng biên giới vô cùng phong phú, khắp nơi đều là khu vực khai thác mỏ, đi tìm một phen hẳn là sẽ có thu hoạch, nhưng chuyện này quá mức nguy hiểm nên cô dự định chỉ đi một mình.
Đi xa mà không có trạm dừng chân thì rất khó để thu thập tình báo, Trịnh Nhất Hiên cùng Trần Chính Vũ lại là người cô tương đối tín nhiệm, cũng có thể yên tâm giao chuyện thành lập căn cứ cho hai người họ.
“Ngày mai đi ngay.” Khương Nặc nói: “Cuối năm về.”
Chu Duyệt Nghiên khẽ gật đầu.