"Con xem con , con bé tí tuổi đầu mà tâm địa độc ác quá."
"Mới bao lâu chứ, trèo lên đầu bà bà mà ị phân kéo nước tiểu !"
"Cái mà là ngày xưa, là bắt trói lồng heo đấy! Thằng Đại Hưng nó còn là cán bộ đấy, tướng mạo cũng đường hoàng, con cái thì sẵn, chẳng cần con đẻ, đúng là nhà tử tế quá chừng, con ơn chứ!"
Cái màn giáo huấn suýt nữa khiến Tô An bật :
"Thím Vương, thím xem thím cứ thích lo chuyện bao đồng thế, thảo nào thím già nhanh thế? Thằng Triệu Đại Hưng nó thế, thím cần mẫn như , bà bà nhà con cũng , thì thím ly hôn gả cho Triệu Đại Hưng , già cho bà bà nhà con , bà bà con một nuôi con mệt lắm."
"Ấy , thím đừng gần con quá, hồi bé con chó cắn , con sợ lắm, đúng là hoàng thổ chôn đến cổ mà vẫn thích lo chuyện bao đồng!"
Tô An lạnh mặt, cho Vương Mãn Anh cơ hội mở miệng,
bạch bạch bạch đập cửa, giọng điệu đầy sát khí: "Mở cửa , mở con đá cửa đấy!"
Bên trong, Tiêu Kế Lương đang dựng tai, ghé sát cửa Tô An và Vương Mãn Anh cãi .
Tô An hỏi xong hề cho thêm thời gian chờ đợi phản hồi từ bên trong. Cô cả nhanh chóng lùi hai bước, mũi chân nhón lên, cả như một quả pháo lao về phía .
"Rầm rầm ~"
Một tiếng động lớn như phá tan ngôi nhà vang lên, kèm theo tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Tô An dùng lực đá một cú, trực tiếp cánh cửa gỗ cài chốt, kéo theo cả khung cửa bay ngoài.
"Loảng xoảng loảng xoảng ~"
"Phanh ~"
Cái đinh khung cửa bật , bộ khung treo cánh cửa lay động hai cái, đó
phịch một tiếng cánh cửa gỗ kéo sập xuống đất.
Bên ngoài cửa, Vương Mãn Anh...
Bà nheo mắt giật b.ắ.n , thần kinh bắt đầu run rẩy.
Những hàng xóm tiếng ồn ào, kéo xem náo nhiệt...
Họ ngây cái khung cửa nhà Triệu gia rơi lăn lóc mặt đất.
Trong phòng, ba đứa trẻ co rúm ở góc phòng, Tiêu Kế Lương hình to lớn hất văng ngoài, ngã vật xuống đất.
Bà cứng đờ mặt, ôm lưng, kinh hãi cánh cửa lớn, ngón tay tự chủ khẽ run rẩy.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tô An lơ biểu cảm và suy nghĩ của .
Dù cô cũng ở đây cả đời, mấy năm nữa là trốn , chừng cả đời cũng chẳng gặp . Loại chỉ là khách qua đường đường đời, khác nghĩ gì, thế nào, liên quan gì đến cô .
Trong gian tĩnh lặng đến đáng sợ, Tô An đưa bàn tay nhỏ vẫy vẫy bụi bay mắt, sải bước .
Tiêu Kế Lương trợn tròn mắt, sợ hãi Tô An chậm rãi tiến gần, bà há miệng, khó khăn : "Mày... mày... Tô An... mày dám... mày gì tao?"
"Tao cho mày ... tao... tao... chính là... mày..."
Tô An ngửi ngửi mùi hương trong khí, ánh mắt lướt qua Tiêu Kế Lương đang đất, phát một tiếng hừ lạnh.
"Hừ ~"
Xoay , nhấc chân về phía bếp.
Tiêu Kế Lương cảm nhận áp lực giảm bớt, đang thở phào nhẹ nhõm, đầu liền thấy Tô An xách thứ gì đó từ bếp . Ánh mắt qua, vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tô An, trong lòng bà giật , liền dời mắt .
Tô An chậm rãi lấy chìa khóa mở cửa phòng .
Mũi Tiêu Kế Lương giật giật, bà rảnh sợ hãi, nhanh chóng bò dậy, chạy về phía Tô An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-30-bao-luc-mo-cua-tac-gia-phan-oan-114.html.]
"Cái con họ Tô , mày bỏ xuống! Mày gì? Đó là canh móng heo tao hầm cho thằng Đại Hưng, đó là cho thằng Đại Hưng!"
Tô An đẩy nhanh bước chân cửa, nghiêng sang một bên, lách trong dùng sức đóng sầm cửa ,
phịch một tiếng.
"Ngao ~"
"Á á á ~"
Tiêu Kế Lương cánh cửa gỗ đập mặt, cả cái đầu nảy phía , bà nhanh chóng ôm mũi lùi , cảm thấy trong tay ấm ấm, cúi đầu xuống, là m.á.u mũi.
"Máu... máu..."
Đầu óc Tiêu Kế Lương cuồng, bà cảm giác như thấy ông chồng đoản mệnh !
"Trời đánh thánh vật cái đồ súc sinh , đây là cưỡi lên cổ lão nương mà ị phân kéo nước tiểu đây mà..."
"Không , thể để nó kiêu ngạo như thế !!"
Ngồi thụp xuống đất một phút, Tiêu Kế Lương tròng mắt đảo một cái, lấy m.á.u mũi trong lòng bàn tay trét lên mặt, lên cổ, nhanh bôi đầy mặt.
Vịn tường run rẩy dậy, ngoài, kêu:
"Cứu mạng! Giết ! Cứu mạng! Con dâu đánh c.h.ế.t bà bà !"
Tô An căn bản để ý đến tiếng ồn ào bên ngoài, phòng lật vung nồi , mùi đậu nành hầm chân heo (món ăn của vai chính) xộc thẳng mũi.
Ăn gì bổ nấy, dáng vẻ đúng là hầm cho Triệu Đại Hưng, còn cả chân, cả cánh tay, tất cả đều hầm mềm nhũn.
Tô An chút khách khí, giật cái khăn giá lau tay, trực tiếp hai tay cùng lúc!
Thịt móng heo hầm mềm rục,
oạch một miếng, cho miệng, đầy ắp một ngụm, bộ vị giác hưởng thụ.
Tô An thích ăn đậu nành, nhiều như cũng ăn hết, thế nên chỉ chọn những miếng thịt ngon mà ăn.
Rất nhanh, nửa nồi móng heo hết.
Xách nồi ngoài cửa, Tiêu Kế Lương ở nhà, cô cũng để ý, đến bếp, tìm cái chén đổ một chén canh uống cạn, cái chén ném xuống, trở về phòng.
Ba đứa trẻ trong phòng khách, ngoan ngoãn im, chờ Tô An trở về phòng xong, lúc mới dám rủ mò bếp.
Nhìn nửa nồi đậu nành móng heo còn , hai lời liền tranh giành vớt lên ăn.
Ở một bên khác, Tiêu Kế Lương chạy khỏi đại viện, lao thẳng về phía Công an cục đối diện xa.
Rất nhanh liền dẫn theo công an trực ban trở về.
Tô An đang giường gác chân nhỏ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa
phanh phanh phanh.
Không cả, quen .
nhanh một giọng xa lạ vang lên.
Không nhanh chậm mở cửa, ngoài Tiêu Kế Lương còn một nam một nữ khác.
Người phụ nữ chính là chủ nhiệm phụ nữ đường phố Vương Diễm Bình, đàn ông là công an khu vực Triệu Quý!
"Cảnh sát Triệu, chính là nó, chính là nó đánh ! Chủ nhiệm Vương, nãy cửa lớn nhà bà cũng thấy đấy, chính là nó đấy!"
"Mau bắt nó b.ắ.n c.h.ế.t , cái loại tiểu tiện nhân bất kính với bề thế , bắt b.ắ.n bia!"
Đời , Tô An dù cũng chỉ là bà nội trợ xã hội nhiều, lúc đối mặt với tình huống như ít nhiều cũng chút chột .
nhanh cô liền bình tĩnh , dù đời , cô chính là khách quen của văn phòng cảnh sát và nhà chủ nhiệm phụ nữ mà!