Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 427: Lá thư lạ

Cập nhật lúc: 2025-07-13 12:07:10
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối tháng 2 năm 1987, Nhậm San nhận một phong thư từ Điền Thành.

Nhậm San con đường nhỏ vắng vẻ, lén lút lấy lá thư trong túi . Người gửi là một tên Ngu Phần Khối. Nghĩ nửa năm trôi qua, trong lòng cô một suy đoán.

Mở phong thư , bên trong là một trang giấy kẻ ngang màu ố vàng, xé từ tập bài tập. Trên đó nguệch ngoạc vẽ một bức tranh đơn sơ bằng bút chì.

Ông mặt trời cao vút trời mỉm vui vẻ, mấy đám mây trắng nhàn nhã trôi trung, ánh mặt trời chói chang, một bụi cỏ lan tùy ý lay lư theo gió, tự tại phóng khoáng.

Khóe miệng Nhậm San khẽ cong lên một nụ khó nhận , trái tim vẫn luôn thấp thỏm cũng bình yên trở . Tốt quá .

Mới nửa năm thể liên lạc ngoài, xem tình cảnh của cô còn hơn tưởng.

Nhậm San gấp lá thư cẩn thận cho phong bì, bước nhanh về phía . Phía truyền đến tiếng chuyện, cô dùng khóe mắt liếc , là hai đàn ông khoác vai đang lớn tiếng khoác lác.

Nhậm San thu ánh mắt , tiếp tục về phía . Phía là một rừng trúc nhỏ, đây cô từng qua, bên trong khá tối, đường nhỏ hẹp hòi, cánh rừng che kín mít, hơn bốn mươi bước mới khỏi rừng trúc để lên đường cái bên ngoài.

Cô nhíu mày một chút, nhảy xuống con dốc đất bùn nhỏ bên cạnh. Phía nhà ai mở một vườn rau nhỏ, là đất bùn, đường cũng khó , nhưng vượt qua vườn rau thể tránh rừng trúc, thẳng đường cái phía .

Hai đàn ông phía , vốn còn đang trêu đùa , Nhậm San nhảy vườn rau thì tò mò thò đầu .

"Này, lạ thật đấy, đường , thích lội bùn. Chắc là đồ ngốc ?"

"Mày gì, chừng thích chơi bùn đó, hồi bé mày chẳng thích chơi bùn với nước tiểu ?"

"Ha ha ha, cút mày, tao thích , mày mới thích."

Nhậm San ngước mắt, mặt cảm xúc liếc , trong lòng khỏi tự vấn, quá đề phòng xã hội , vĩnh viễn dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán lạ?

Rất nhanh cô lắc đầu, . Cho dù chỉ một phần vạn nguy hiểm, cô cũng cố gắng tránh né.

Vừa về đến đầu phố Phúc Khánh, liền thấy Tô Bình đạp xe đạp vội vã chạy về nhà.

Toàn Nhậm San mềm mại , bước lên một bước: "Anh Tô Bình ~"

Tô Bình "À" một tiếng, dừng , đạp xe vội vàng .

Nụ mặt Nhậm San cứng , chuyện , sắc mặt Tô Bình đều căng thẳng. Cô vội vàng chạy theo Tô Bình phía .

Tô Bình đạp xe thẳng đến cửa nhà Hầu Lệ, vứt xe đạp xuống gào to về phía cổng: "Thím Hầu, thím Hầu ~"

"Thím Hầu ơi thím ở ?"

Hầu Lệ tiếng gọi của Tô Bình, vội vàng vén tấm rèm cửa dày cộp, thò nửa : "Thường Thường? Sao con?"

Thường Thường cuống quýt: "Tĩnh Hoan thương, thím mau với con."

"Đông ~"

Gáo múc nước trong tay Hầu Lệ "Phịch" một tiếng rơi xuống đất. "Con gì? Tĩnh Hoan thương? Con bé ? Sao thương, thương ở ? Có nghiêm trọng ?"

Tô Bình Hầu Lệ túm lấy, lắp bắp : "Là, là một chị gái đến cửa hàng con , con đây đạp xe đưa Tĩnh Hoan đến cửa hàng gặp chị , chị con ở nhà hàng..."

Hầu Lệ thấy Tô Bình đúng trọng tâm, càng thêm sốt ruột: "Tĩnh Hoan thương ở ? Có nghiêm trọng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-427-la-thu-la.html.]

Nhậm San chạy đến, thấy Hầu Lệ đang túm cổ áo Tô Bình, vội vàng xông lên kéo Hầu Lệ : "Thím Hầu, thím buông con , thím đừng gấp, từ từ hỏi."

"Anh, chị Tĩnh Hoan ở ?"

Tô Bình ngốc ngớ mới phản ứng : "Ở bệnh viện đó."

Nhậm San đẩy Hầu Lệ một cái: "Thím, đừng hỏi nữa, thím mang tiền theo, nhanh với con , con lẽ cũng rõ tình hình ."

Hầu Lệ như ruồi đầu, Nhậm San liền hoảng loạn vội vàng chạy về lấy tiền: "Được ."

Khi Tô Bình đưa Hầu Lệ đến bệnh viện, Tả Tĩnh Hoan đang bơ phờ, sắc mặt trắng bệch trong phòng y tế.

Hầu Lệ kinh hãi, lảo đảo một cái liền bổ nhào tới. "Tĩnh Hoan, con , con đừng dọa , con thoải mái ở ? Con thương ở ?"

Tả Tĩnh Hoan cố ý cúi đầu, còn đưa tay kéo cổ áo, cho Hầu Lệ thấy vết bầm tím cổ . "Mẹ, con ~" Giọng yếu ớt, khàn.

Mặc dù Tả Tĩnh Hoan cố gắng che giấu, Hầu Lệ vẫn chú ý đến vết thương của con bé từ vành tai. lúc , y tá bưng một khay y tế đến, khay là một thuốc.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tả Tĩnh Hoan."

Hầu Lệ vội vàng đầu một cách lo lắng: ", chúng , con bé."

Y tá đưa thuốc cho Hầu Lệ: "Chai dùng để bôi vết thương ngoài da, sáng tối một , bôi hai ba ngày là thể hết sưng. Mấy gói thuốc là thuốc uống, ngày ba gói, uống ăn nửa tiếng. Bệnh nhân lưỡi tê dại và họng đau ngày mai thể giảm đáng kể."

"Ngoài , vết thương ở sụn hầu, mấy ngày nay chú ý ăn uống thanh đạm, nên ăn đồ cay nóng nhiều dầu mỡ, để tránh nhiễm trùng."

, , cảm ơn, cảm ơn đồng chí y tá!"

Tô Bình đưa hai con về phố Phúc Khánh, Hầu Lệ đỡ Tả Tĩnh Hoan ngừng cảm ơn Tô Bình. "Cảm ơn Thường Thường, phiền con ."

Tả Tĩnh Hoan khàn giọng cố sức : "Anh Thường Thường, lát nữa xem kịp , nếu kịp thì giúp em đến chỗ xxx với chị Thục Ngọc một tiếng."

Tô Bình gật đầu: "Trưa nay rảnh, sẽ một chuyến. Em ở nhà dưỡng thương ."

Nhìn theo Tô Bình rời , Hầu Lệ nhẹ giọng : "Thường Thường còn nhỏ hơn con mấy tháng đó, con là chị mà."

Tả Tĩnh Hoan sửng sốt, cô chỉ thấy Tô Bình cao lớn như nên theo Tô An gọi là .

Vào cửa, Hầu Lệ lúc mới nhẹ giọng hỏi Tả Tĩnh Hoan: "Con đừng che nữa, thấy hết . Vừa ở ngoài tiện hỏi, giờ ngoài, với , chuyện gì ?"

"Có , gặp ?" Khi Hầu Lệ hỏi câu , giọng run rẩy.

Tả Tĩnh Hoan vội vàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Hầu Lệ: "Không , , nghĩ , giữa ban ngày ban mặt, ở chỗ đó là phố xá sầm uất, ai dám chứ?"

Trái tim đang treo ngược của Hầu Lệ lúc mới rơi xuống đất, bà mắt đỏ hoe vỗ nhẹ mu bàn tay Tả Tĩnh Hoan: "Con bé , sợ chết."

Nói bà nâng cằm Tả Tĩnh Hoan lên, kéo cổ áo con bé xuống để xem vết thương cổ.

Nhìn vùng cổ sưng đỏ, bầm tím , nước mắt Hầu Lệ liền chảy xuống. "Trời ơi, nặng như ? Cái g.i.ế.c mà? Cái quá đáng lắm , chúng thể cứ thế bỏ qua . Rốt cuộc là , con với , cái là g.i.ế.c đó, chúng báo công an !"

Tả Tĩnh Hoan cúi đầu, mãi một lúc lâu mới : "Mẹ, ... còn nghĩ đến Tả Thượng Đảng ?"

Hầu Lệ sửng sốt, nhanh liền hiểu : "Hắn tìm con?"

Loading...