Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 447: Tả Tổ Nghênh tìm tới Nhậm San
Cập nhật lúc: 2025-07-15 04:18:45
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tả Tổ Nghênh dùng mạng của Lục Kim An, moi một khoản từ Tả Thượng Đảng, xoay liền truyền nước.
Nhậm San xách đồ ăn một phòng khám, đầu liền với Cương Tử đang ôm n.g.ự.c tìm ở phố Phúc Khánh.
“Đừng tìm nữa, ở viện vệ sinh Đông Thành, đến đó tìm .”
Trước năm 1980, tất cả các phòng khám, viện vệ sinh đều là tài sản tập thể. Dần dần đến cuối thập niên 80, đầu thập niên 90, tỷ lệ tư nhân hóa tiếp cận 50%. Rất nhiều cơ sở y tế ở nông thôn, địa phương nhỏ bắt đầu do tư nhân kiểm soát, đó các phòng khám tư nhân lớn mạnh, vốn tư nhân tham gia việc cải cách bệnh viện công lập.
Phòng khám mà Nhậm San chính là một phòng khám tư nhân.
Cương Tử hề nghi ngờ, khom xoay chạy .
Vào phòng khám, quả nhiên ở khu truyền dịch giường bệnh, tìm thấy Tả Tổ Nghênh đang dựa giường, treo bình truyền nước, mặt đỏ bừng vì sốt.
“Tiểu Tả, Tiểu Tả?”
“Hù c.h.ế.t lão tử, lão tử cứ tưởng mày con vợ lẽ chôn sống .”
Tả Tổ Nghênh tiếng Cương Tử kêu to, mơ mơ màng màng mở mắt một cái, “Lấy cho tao chén nước , nhanh lên.”
Giọng khàn khàn.
Phiêu Vũ Miên Miên
Mông Cương Tử còn kịp chạm ghế, lập tức dậy, “Ai ai ai, mày đợi .”
Rất nhanh Cương Tử tìm phòng khám mượn một cái chén sứ lớn, hai tay bưng một chén nước lớn cẩn thận tới.
“Đây, uống mau, tao sợ mày đợi kịp, rót nửa chén nước ấm còn thêm nửa chén nước giếng, nhiệt độ vặn.”
Tả Tổ Nghênh cũng khách sáo, bưng lên ừng ực ừng ực tu hết.
Hắn cảm giác sắp thiêu cháy, chén nước lớn uống xong, cả thoải mái hơn nhiều.
Tả Tổ Nghênh bên thoải mái, Cương Tử ôm n.g.ự.c xổm xuống.
“Ai ai ai, mày gì thế? Người bệnh tao ?” Tả Tổ Nghênh trợn tròn mắt Cương Tử đang co ro đất quát.
Cương Tử yếu ớt nâng tay lên, “Mau, mau giúp tao gọi bác sĩ.”
Tả Tổ Nghênh nhanh chóng ngẩng cổ tru lên, “Bác sĩ, bác sĩ mau tới.”
Rất nhanh, Cương Tử giường bệnh cạnh Tả Tổ Nghênh.
Hắn vung xẻng sắt nhằm Lục Kim An một nhát, khi xẻo một mảng da thịt mặt thì cái xẻng đụng mặt đất, cả liền nghiêng về phía , n.g.ự.c va cán gỗ, tự gãy ba xương sườn.
Tả Tổ Nghênh Cương Tử, thằng em xui xẻo , rầu rĩ kể lể, cũng cảm thấy bất ngờ.
“May mà mày g.i.ế.c .”
“Nếu , chừng mày gãy xương sườn, mà là đ.â.m thủng n.g.ự.c c.h.ế.t .”
Cương Tử tức giận , “Đây là tao vì mày đấy, mày còn ở đây mát. Hơn nữa, tao cũng dám g.i.ế.c , g.i.ế.c thì mày tự mà giết, tao còn sống với Thục Ngọc nữa chứ.”
Tả Tổ Nghênh thở một , “Tao đây thật sự mát . Tao cho mày , thằng nhóc đó quỷ dị, mệnh cứng lắm, khắc , ông trời che chở đấy.”
“Làm thế nào cũng g.i.ế.c , thật sự tay g.i.ế.c , còn thể phản phệ.”
“Cũng thật nó tuyệt, tao cái nghiệt gì, cho tao một cha như Tả Thượng Đảng, còn cho tao một đối thủ như Lục Kim An?”
Cương Tử Tả Tổ Nghênh vẻ mặt suy yếu còn định nắm tay đập ván giường, “Cái đối thủ với cha cũng hôm nay mới cho mày, đây cũng thấy mày nhụt chí như . Gặp chuyện gì mà khiến mày cảm xúc sâu sắc thế?”
Tả Tổ Nghênh vô ngữ , “Mày xem kiểu tóc của tao .”
Cương Tử suýt nữa bật vì tức, “Tao xem cái kiểu tóc của mày, trong miệng mày chẳng một câu nào đắn.”
“Mày cái thằng ngốc, lão tử bảo mày xem tóc tao, chỗ tai giống như lửa thiêu qua ?”
Cương Tử nghiêng đầu, “Thật sự là thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-447-ta-to-nghenh-tim-toi-nham-san.html.]
Tả Tổ Nghênh sống còn gì luyến tiếc , “Lão tử tối qua suýt nữa sét đánh chết.”
Cương Tử há hốc miệng, “A?”
Rất nhanh bình tĩnh , “Mày từ nhỏ chuyện thất đức thiếu, trong trấn đều mày sẽ sét đánh, bố tao cũng như …”
Tả Tổ Nghênh liếc mắt một cái c.h.ế.t chóc.
Cương Tử ngượng ngùng im miệng.
Tả Tổ Nghênh lúc mới thì thầm kể chuyện tối qua.
Lục Kim An đem sống tế, phong trong móng nền đóng cọc sống, nhưng phản giết.
Hắn ném Lục Kim An đó, ngờ ông trời như thể đang , thấy Lục Kim An , lập tức bắt đầu đổ mưa, còn càng ngày càng lớn, cuối cùng khi tưới Lục Kim An thành một cột nước, trực tiếp một tia sét đánh xuống, nổ tung khuôn đúc, còn hất từ thang xuống.
Nghe Cương Tử sởn cả gai ốc.
“Mẹ kiếp, thế thì chơi kiểu gì nữa? Khó trách tao xẻng một cái mà tự gãy xương sườn. Mày trêu chọc thứ quỷ quái gì ? Hay là hai đứa cứ tuyệt giao , tao sống yên .”
Tả Tổ Nghênh hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Mày thế nào tìm tao? Tao bảo mày tìm Nhậm San ?”
Cương Tử thở dài, “Tao tìm chứ, bây giờ đến tao còn thấy mày nhiều tật . Cái chuyện mạng , mày lôi tao thì thôi, mày còn lôi cả một cô bé nữa, mày là ?”
“Hại tao coi như thằng tâm thần. Còn về việc thế nào tìm mày, con bé cho tao đấy.”
Tả Tổ Nghênh trầm mặc.
Trùng hợp , Nhậm San ở bệnh viện?
Hai còn truyền dịch xong, Tả Tĩnh Hoan và Sở Thục Ngọc nhận tin tức vội vàng tìm tới.
“Sao thế ? Vừa mới về bao lâu, chỗ còn khỏi, đây ? Tối qua về, cứ lo lắng, quả nhiên xảy chuyện. Cậu thế cũng quá bận lòng.” Tả Tĩnh Hoan đổ ập xuống một tràng trách mắng.
Cương Tử như một con cừu non, rụt cổ, đáng thương vô cùng Sở Thục Ngọc.
May mà hai cũng tính là nghiêm trọng, truyền dịch xong lấy thuốc liền về nhà, nhưng bác sĩ dặn ngày mai còn đến.
Tả Tổ Nghênh về nhà một lát, lập tức liền đến nhà Tô gia tìm Nhậm San.
Hắn đến phố Phúc Khánh liền bắt đầu chú ý Nhậm San, đó thường xuyên thử, từ trong miệng Tô Bình moi ít tin tức.
Hắn hơn 80% nghi ngờ, Nhậm San chính là Nhậm San đại ma đầu ở phía nam.
Nếu cô thật sự là đại ma đầu , thể đấu với Lục Kim An ngang tài ngang sức mà còn ăn nhiều thua thiệt, thì đó quả thực chính là ngôi may mắn của .
Nhậm San đối với Tả Tổ Nghênh nay sắc mặt .
“Lại gì?”
Tả Tổ Nghênh mặt Nhậm San cũng dám càn như .
“Hì hì, Khoan Khoan , tìm cô chút việc.”
“Có chuyện gì cứ thẳng đừng vòng vo, còn hầm canh cho , rảnh lảm nhảm.”
Tả Tổ Nghênh vẻ mặt thành khẩn , “Khoan Khoan , chuyện của lão nhị nhà phiền các cô , nếu các cô…”
Nhậm San ngắt lời , “Anh cảm ơn , lễ cũng nhận. Hơn nữa nhà chúng giúp chị Tĩnh Hoan, bất cứ ai là nể mặt cả. Chị Tĩnh Hoan và thím cũng cảm ơn .”
Tả Tổ Nghênh sắc mặt cứng đờ, con bé phòng cao thế nhỉ? Không thể bắt chuyện ?
Mẹ nó , là một cô bé lễ phép, dễ gần ? Hắn cảm thấy một chút cũng dễ gần chút nào.
“Còn chuyện gì nữa ? Không việc gì nấu cơm đây, lát nữa chị An An nên về .”
“Ai, từ từ, từ từ.”
Thấy Nhậm San sắp đóng cửa, Tả Tổ Nghênh vội vàng đưa một bàn tay đỡ cửa.