Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 525: Nghỉ Học
Cập nhật lúc: 2025-07-15 15:50:57
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
________________________________________
Lần nữa trở trường học, Tô An ngoài việc chuyên tâm hấp thụ kiến thức, còn tự chọn thêm các khóa học phụ đạo.
Cả bận rộn lên, đến nỗi Trần Hồng Tươi và những bạn cùng ký túc xá cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều thu sự gay gắt, sợ cẩn thận chọc giận Tô An, khiến nàng nổi điên, cả phòng ngủ sẽ ngày yên .
Nhậm San hành động vô cùng nhanh chóng, dịp Quốc khánh về nhà tìm cách lắp đặt điện thoại cố định cho gia đình, đến cuối tháng 11, điện thoại thông suốt.
Tô An cũng thường xuyên gọi điện về nhà báo bình an, quả thật tiện lợi hơn nhiều.
“Chị An An, khi nào chị nghỉ học ? Đồ đạc của chị nhiều ? Chúng em đến đón chị nha?”, đầu dây bên là Nhậm San.
Tô An vội vàng từ chối: “Không cần, cần, thời tiết lạnh như , các em ngàn vạn đừng . Chị đầu, bao nhiêu , chị tự về , cũng đồ đạc gì nhiều, chỉ vài bộ quần áo thôi.”
Điều Tô An ngờ là, ngày nghỉ học, xe của Tả Tổ Nghênh đến, Nhậm San cũng cùng.
Tả Tổ Nghênh đàn ông song song với Tô An, mắt nheo : “Cái thằng khốn đó là ai ? Em chị An An của em cái kiểu đáng tiền đó kìa.”
Nhậm San đầu ngoài cửa sổ, Tô An và một nam sinh sánh vai bước , hai còn thường xuyên gì đó. “Đồng chí Tả, cứ tưởng là thông minh đó chứ.”
Tả Tổ Nghênh khó hiểu đầu : “Có ý gì?”
Nhậm San bình tĩnh : “Muốn hái ánh trăng trời, diệt trừ những ngôi bên cạnh nàng là vô ích. Người thông minh nên , ngay từ đầu, nên trực tiếp hái ánh trăng mới !”
Ánh mắt Tả Tổ Nghênh lóe lên, giả vờ hiểu ẩn ý của Nhậm San, xuống xe vẫy tay về phía Tô An bên ngoài.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Tô An, Tô An, đây !”
Trần Văn Đức tiếng gọi, ngoài, liền thấy Tả Tổ Nghênh đầu tóc vàng hoe, kiêu ngạo khó thuần từ xe bước xuống, về phía họ.
Nụ mặt nhạt hai phần: “Tô An, bạn đang gọi kìa.”
Tả Tổ Nghênh mỗi đến trường đều khoa trương, cả trường đều đồn rằng một phú nhị đại đang theo đuổi Tô An, tiền, trai, còn ngoan ngoãn phục tùng Tô An, tự xưng là kẻ l.i.ế.m chó của Tô An. Trần Văn Đức ấn tượng về .
“Tiểu Tả? Sao đến đây ?”, Tô An chút bất ngờ, trong giọng sự vui vẻ mà chính nàng cũng nhận .
Đối với một đàn ông tầm lớn hơn , năng lực mạnh hơn , nhãn quan xa hơn , còn sẵn lòng dạy đạo lý đối nhân xử thế, dẫn dắt cùng xông pha, bất kỳ cô gái nào thích.
Ở bên cạnh một phát ánh sáng thể khuyến khích bản trở nên hơn, mà sự trưởng thành và tiến bộ lẫn đó, kiểu tặng bữa sáng, mua quà vặt, vài câu lời trong khuôn viên trường thể so sánh .
Chính Tô An cũng nhận , trong ánh mắt nàng về phía Tả Tổ Nghênh, mang theo sự sùng bái và ngưỡng mộ.
“Đến đón em tan học chứ , đây là ai , giới thiệu một chút ?”, Tả Tổ Nghênh đến bên cạnh Tô An, khẽ hỏi Trần Văn Đức.
Trần Văn Đức nam sinh kiêu căng mặt, trong mắt hiện lên sự tự ti. Hắn lấy hết can đảm vươn tay: “Chào bạn, là bạn cùng lớp của Tô An, tên Trần Văn Đức.”
Tả Tổ Nghênh bắt tay : “Chào bạn, Tả Tổ Nghênh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-525-nghi-hoc.html.]
Chào hỏi xong, Tả Tổ Nghênh đầu về phía Tô An: “Đồ đạc thu dọn xong ? Đi thôi.”
Tô An đầu vẫy tay với Trần Văn Đức: “Vậy nhé.”
Trần Văn Đức theo bản năng ấn nhẹ chiếc túi của , liếc chiếc xe của Tả Tổ Nghênh đậu ở ven đường, nặn một nụ ôn hòa: “Được , đường chú ý an , năm khai giảng gặp nhé.”
“Tạm biệt!”
Tô An của Khoa Thông tin, xinh , ưu tú, gia cảnh khá giả còn lương thiện.
Mà Trần Văn Đức là một sinh viên nông thôn gia cảnh nghèo khó, đến miền Nam học tập gian nan.
Hắn và Tô An quen ở nhà ăn, lấy xong đồ ăn, nhưng phát hiện phiếu ăn trong túi thấy , lúng túng ở cửa sổ nhà ăn thế nào. Chính Tô An giúp giải vây.
Nàng , vài câu giúp giải tỏa sự lúng túng.
Hắn ghi nhớ nàng, là một cô gái bụng.
Trong một sốt, nơi nương tựa, cầu cứu , lấy hết can đảm khó khăn mở lời, vay tiền Tô An. Tô An khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của hỏi nhiều, lập tức móc 20 tệ cho mượn.
Sau khi khỏi bệnh, Trần Văn Đức việc vặt hơn một tháng, trả Tô An 20 tệ, khi mua vé xe, dùng phần lớn tiền còn , mua quả táo đắt nhất trong cửa hàng đặc sản, to đỏ.
Chủ cửa hàng đây là một giống mới quý, Trần Văn Đức cũng hiểu, chỉ là cảm thấy cô gái quý giá nên ăn loại táo quý giá .
Hắn lòng tràn đầy vui mừng đem quả táo mà coi là trân bảo tặng cho Tô An lễ tạ ơn, nhưng khoảnh khắc Tả Tổ Nghênh xuất hiện, quả táo cất giấu cẩn thận trong túi, còn buộc bằng dải ruy băng rực rỡ, bỗng nhiên như một trò .
Đối với Trần Văn Đức mà , Tô An chính là một tia sáng trong thời gian tự ti và gian nan nhất. Sự thiện ý của nàng khiến cảm nhận sự ấm áp từng trong môi trường xa lạ .
tự ti đến nỗi dũng khí để lấy quả táo .
Tô An vẻ mặt kinh ngạc của Nhậm San trong xe, nhanh lải nhải: “Em thật là, chị chị tự về mà? Em mới lớn bao nhiêu, cả ngày chạy lên chạy xuống, nếu gặp chuyện gì thì ?”
Nhậm San mỉm : “Chị An An, em đến đây để lo việc cửa hàng ở Dương Khoai Sơn, chứ chuyên đến đón chị .”
Tô An xách đồ lên xe , hỏi chuyện bên Dương Khoai Sơn: “Thế nào ? Cũng sắp cuối năm , đây em sang năm mới bắt đầu thu tiền thuê ?”
Nhậm San : “Em đúng là vì việc mà đến đây. Hơn nửa cửa hàng thuê , ít là những đây miễn phí bày quầy chiếm chỗ, nếm vị ngọt, cắn răng nhân lúc khác còn phản ứng kịp thì lén ký hợp đồng.”
Tả Tổ Nghênh tiếp lời: “Đâu cần đợi sang năm nữa, mới đây thôi, thằng Tăng Chí Kiệt ung dung đặt một cái TV lớn ở khu chợ bên , chiếu suốt ngày. Hơn nữa ít thương nhân cũng thuê, bộ cư dân Dương Khoai Sơn việc gì đều về phía ngã ba đường, cả ngày náo nhiệt đến mức nào.”
“Ngay cả dì Triệu với Đại Mỹ Lệ nhà cũng bây giờ tiện lợi hơn nhiều, mua đồ ăn, mua đồ cần đến tận chợ lớn bên nữa.
Ở ngã ba đường là thể mua thứ, đồ đạc cũng đầy đủ, hơn 50 cái mặt tiền lận, tuy bây giờ vẫn còn hơn hai mươi cái mặt tiền cho thuê, nhưng tiểu thương bán đồ cũ cũng ít, từ quần áo, vỏ chăn, dưa muối, lọ, cho đến thuốc lá, bia, nước ga, cái gì cũng .”
Tô An mừng cho Nhậm San: “Đám ở tổ quản lý đường phố chắc phản ứng chứ, gây sự gì chứ?”
Nhậm San nhạo: “Bà nội Lương Cẩm, cũng chính là của chủ nhiệm Lương, cũng chiếm một cửa hàng ở cái ngã ba đó. Cửa hàng đó là ngầm dành cho chủ nhiệm Lương, thu tiền thuê.”