Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 539: Tôi Đây Là Thiên Sinh Lệ Chất
Cập nhật lúc: 2025-07-15 15:51:31
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
________________________________________
“Cho em, em giấm ?”, Trong cửa hàng chật hẹp, Tô An và Tả Tổ Nghênh đối diện .
Tả Tổ Nghênh tùy tay đưa một đĩa chấm tương cho Tô An, chỉ chai giấm hỏi.
“Chắc chắn , cái ớt cay cũng .”
Ông chủ với chiếc tạp dề đeo cổ, bưng bốn chiếc lồng hấp xếp chồng lên .
Tô An cần Tả Tổ Nghênh mở miệng, nhanh chóng lấy hai cái lồng hấp ở xuống đặt mặt .
“Mỗi hai cái lồng.”
Một miếng bánh bao ướt chan canh, gắp lên, chấm chút tương, một miếng nhét miệng.
Vị chua cay bên ngoài, răng cắn vỡ lớp vỏ mềm mại, nước canh tươi ngon bên trong bùng nổ trong khoang miệng, Tô An khỏi hài lòng hừ tiếng.
“Ừm~”
Tả Tổ Nghênh nhanh chóng nhét một cái miệng : “Ừm, ngon, tệ chứ.”
Tô An gắp thêm một cái nhét miệng: “Ngon, còn hơn cả thịt nướng .”
Ông chủ bưng một bát hoành thánh nhỏ lên, Tả Tổ Nghênh đẩy về phía Tô An: “Bát miễn cưỡng cho em .”
Tô An trợn trắng mắt: “Em là nữ sĩ, cho em là điều đương nhiên.”, Nói đưa tay lấy hoành thánh.
Tả Tổ Nghênh trở tay rút bát : “Hắc, càng cho, ai nam sĩ nhất định nhường nữ sĩ, hôm nay em mời khách, là khách, khách đến !”
“Anh, còn chút phong độ quý ông nào ?”, Tô An trừng mắt Tả Tổ Nghênh.
“Ai thích quý ông thì quý ông, quý ông.”, Nói Tả Tổ Nghênh nhanh chóng cúi xuống uống một ngụm canh, đó ngẩng đầu: “Hắc hắc, chậm , uống , nước bọt của , ha ha ha~”
Tô An vẻ mặt vô ngữ: “Nhàm chán!”
“À đúng , em nhờ để ý cái Khang đó ? Thế nào , thời gian đến Li Mộng ?”
Tả Tổ Nghênh nuốt đồ trong miệng xuống, lúc mới : “ gặp, nhưng hỏi nhân viên quyền , họ Khang đó cũng chỉ thỉnh thoảng ghé qua, họ cũng để ý. thì gặp một khác cùng , với là thứ bảy mời Khang đến chơi, đồng ý .”
Mắt Tô An sáng lên: “Thật ?”
________________________________________
Phiêu Vũ Miên Miên
Tả Tổ Nghênh ừ một tiếng: “Thứ bảy buổi chiều em tiết ? Lúc đó sẽ đến đón em.”
“Được, đến nhé, phiền .”
“Không phiền toái, dù cũng việc gì, về nhà còn cằn nhằn.”
Thứ bảy, Tô An ăn trưa xong thì chia tay Giang Lệ Bình, vội vàng về phía ngoài trường, quả nhiên đến lầu, xe của Tả Tổ Nghênh đậu ở đó.
Tô An trong lòng vui vẻ, chạy chậm , đột nhiên kéo cửa xe , để lộ đàn ông đang xú mỹ đối diện gương bên trong.
“Hắc, sợ giật .”, Chiếc gương nhỏ trong tay Tả Tổ Nghênh suýt chút nữa rơi.
Tô An nhíu mũi: “Anh xú mỹ chứ, cái tóc của ngắn áo quần ma ti như ích gì chứ, còn cả cho thơm lừng.”
Tả Tổ Nghênh buông chiếc gương nhỏ xuống, giơ hai ngón tay vuốt qua trán, khuỷu tay tựa vô lăng, ngón tay chống gáy, bày một tư thế xú thí, nháy mắt phóng điện về phía Tô An: “Đẹp trai ?”
Tô An lôi ngoại tiêu lí nộn (sốc đến nỗi trong ngoài đều cháy), “Không trai là phong tao (quyến rũ một cách lẳng lơ), còn yêu diễm hơn cả phụ nữ.”
Nói Tô An như thấy gì, đột nhiên cúi đầu nhanh chóng tiến gần về phía Tả Tổ Nghênh.
Tả Tổ Nghênh ngửa đầu, đôi môi hồng phấn gần trong gang tấc, căng thẳng : “Em, em dựa gần như gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-539-toi-day-la-thien-sinh-le-chat.html.]
Giọng điệu mang theo vẻ lắp bắp.
Tô An đưa tay xoa xoa cặp lông mày kiếm của Tả Tổ Nghênh: “Trời ơi, còn tu mi (cắt tỉa lông mày), lông mày của là kẻ hả?”
Tô An vẻ mặt thể tin : “Anh kẻ lông mày???? Em lông mày đen và đậm thế, là đàn ông to lớn mà, đánh phấn , để em sờ xem…”
Mặt Tả Tổ Nghênh nhiễm hồng, một tay hất bay bàn tay đang duỗi của Tô An.
“Ai kẻ lông mày chứ, ai kẻ, đây là thời gian huấn luyện công nhân trong Li Mộng, dạy họ tu mi, liền lấy chính mẫu, tỉa bớt mấy sợi lông mày lộn xộn xung quanh , ai kẻ chứ, thiên sinh lệ chất (tự nhiên ) !”
“Còn đánh phấn, ai đánh phấn, còn cần đánh phấn ? Em đừng mà bậy bôi nhọ .”
Tô An vẻ mặt nghi ngờ: “Thật đánh ?”
“Không đánh!!!”, Tả Tổ Nghênh mặt đỏ bừng giọng điệu kiên định!
“Vậy mặt trắng thế, năm ngoái còn đen như than củi mà.”
“, …”
“Nói , còn là bạn bè .”
“ đắp dưa chuột.”
Giọng Tô An cất cao: “Cái gì?”
Tả Tổ Nghênh yếu ớt : “Thì lấy dưa chuột, cắt thành lát đắp lên mặt, hơn nữa nguyên nhân chính yếu trắng là vì năm ngoái cũng phơi nắng nhiều, che chắn nên trắng, bản vốn trắng, đây là phơi đen, cùng Cương Tử lái xe lớn chạy khắp nơi, năm ngoái phơi nắng , cái tự trắng .”
“Cái của gọi là thiên sinh lệ chất, bình thường ghen tị cũng , còn nữa, em , nhiều vô nghĩa quá.”
“Đi , chờ em một lát, em lấy ít đồ.”, Tô An thấy Tả Tổ Nghênh sắp thẹn quá hóa giận , cũng trêu nữa, đầu chạy lên lầu.
Tả Tổ Nghênh bóng lưng nàng thở phào một , tiện tay nhặt chiếc gương nhỏ xe đó lên, đó động tác cứng đờ, ném chiếc gương ngăn chứa đồ.
Hai đến câu lạc bộ đêm Li Mộng của thành thì trời tối.
Li Mộng cũng bắt đầu kinh doanh, bên ngoài đậu vài chiếc xe, Tả Tổ Nghênh đậu xe xong, dẫn Tô An , hai bên cổng lớn những tiếp khách đồng loạt mở miệng:
“Anh Tả hảo!”
Khí thế tràn đầy.
Tả Tổ Nghênh ừ một tiếng về phía , hai bước : “Đây là chị An của các , chào hỏi chị An .”
Tiếng hô chỉnh tề nữa vang lên.
“Chị An hảo.”
Tô An mấy thích nghi với khí khoa trương , kéo quần áo Tả Tổ Nghênh: “Làm gì chứ!”
Tả Tổ Nghênh dẫn nàng : “Với cái quan hệ em thiết của chúng , em đến nhiều lắm đó, quen một chút , gì , nếu mặt ở đây, em gặp chuyện gì thì tìm bọn họ, bọn họ cũng em là của mà.”
“Anh bậy bạ gì đó? Chiếm tiện nghi của ?”, Tô An nghiến răng nghiến lợi.
Tả Tổ Nghênh vội vàng giải thích: “Hại, em nghĩ , em là dẫn đến, ở Li Mộng mà là của , che chở em ?”
“Còn cách ư?”
“ , chính là cách , ai dẫn đến chính là của ai, đánh chó còn xem chủ nhân mà, do Tả tự dẫn đến, chẳng lẽ bắt họ gọi em là Tiểu Tô Tô…”
“Anh mắng là chó!!!”
Giọng Tô An đột nhiên cất cao: “Tả Tổ Nghênh, quá đáng.”
“Ai ai ai, chỉ là lời đuổi lời ( theo phản xạ), ý đó, buông tay, buông tay, a a a a~”
“Tô An, em ngày thường cái vẻ thành thục trọng đó đều là giả vờ đúng ? Em xem cái dáng vẻ của em, thục nữ, thục nữ đó, nơi công cộng mà, giữ gìn hình tượng chứ.”