Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 544: Bị Tăng 18 Cân

Cập nhật lúc: 2025-07-16 16:16:09
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhậm San tính nhẩm trong lòng, một tháng bán hai mươi vạn bản thì kiếm tám, chín vạn tệ, sáu mươi vạn bản thì chẳng hơn hai mươi vạn tệ ? Cái rõ ràng là thu nhập hai ba trăm vạn tệ mỗi năm!

________________________________________

Trong lòng Nhậm San khỏi mừng cho Tô An.

“Chị An An, chị giỏi thật đấy.”

Bị khen như , Tô An ngược chút ngượng ngùng: “Không thể so với em , vì cái tòa soạn tạp chí , kỳ nghỉ hè tớ còn về nhà, mỗi ngày theo dõi mệt như trâu ngựa, mắng c.h.ế.t .”

“Hơn nữa thị trường, những tạp chí cùng loại sẽ lập tức xuất hiện hàng loạt, cũng dám thể kiếm tiền bao lâu, bằng cái của em bớt lo và định hơn.”

Nhậm San chằm chằm mặt Tô An một lúc, đột nhiên : “Chị An An, thời gian gặp, chị đổi nhiều.”

Tô An đưa tay véo má : “Tớ đổi nhiều ?”

Nhậm San gật đầu: “Vâng.”

“Trắng đúng ?”

Nhậm San lắc đầu. Tính cách của chị An An đây trầm , già dặn, còn hoạt bát như tuổi. Thật chị An An chứ.

Bây giờ, cuối cùng cũng sự tươi tắn của tuổi .

“Có là béo lên ít ? Quần áo của tớ cảm giác đều chật, khi giơ tay lên, cánh tay còn nhấc nổi nữa.”, Tô An đưa tay véo phần thịt ở bụng.

“Chắc chắn là theo Tiểu Tả ăn uống khắp nơi, béo lên .”

Nhậm San trầm mặc một lát: “Chị An An và đồng chí Tả ?”

Tô An ừ một tiếng, ngẩng đầu về phía Nhậm San, mày mắt đều là ý : “Khoan Thai, Tiểu Tả giỏi lắm, tòa soạn tạp chí của tớ thể thành công như , giúp tớ một việc quan trọng, cái bảo vật trấn tòa soạn của tớ là ‘Phó Xã trưởng Khang’ đều là do mách nước mà .”

“Anh còn dẫn tớ trải nghiệm, dạy tớ cách đối nhân xử thế, dạy tớ cách kinh doanh, cách dùng , dạy tớ cách giao tiếp với khác, giúp tớ mở rộng tầm mắt và tầm .”

“Anh là quý nhân của tớ, dẫn dắt tớ tích cực tiến lên, khiến tớ trở nên ưu tú hơn…”

Tô An kể về những chuyện trong thời gian , miệng líu lo, mày mắt hớn hở.

Nhậm San mỉm Tô An: “Chị An An, chị thể trở nên như bây giờ, em thật sự vui cho chị.”

“Trước đây chị em dáng vẻ trẻ con, trong lòng chứa nhiều chuyện áp lực lớn, sống thoải mái. Thật chính chị cũng .

Chị so với những cô gái cùng tuổi, quá trầm , quá nghiêm túc. Chị hình như thứ gì đặc biệt yêu thích, chị tự gánh vác một gánh nặng lớn.

Chị đều , bà ngoại , trai , nghĩ đến thím, thậm chí nghĩ đến mợ, nhưng em bao giờ thấy chị tươi tắn, rạng rỡ như hôm nay.”

“Chị An An, đây em vẫn luôn cho rằng, lẽ tính cách của chị vốn dĩ tương đối thành thục, thêm khi còn nhỏ cũng chịu ít khổ, còn gả đến Triệu gia. bây giờ em mới , chị chỉ là tự ép chịu áp lực.

Chị bây giờ , đồng chí Tả cũng , thể khiến chị một cô gái nhỏ. Sau chị thể tìm chơi nhiều hơn.”

Tô An lời của Nhậm San cho chút ngượng ngùng: “Còn tớ già dặn, xem, mới lớn bao nhiêu mà lý lẽ thì một bộ một bộ.”

Hồi tưởng kiếp của , giọng Tô An khỏi mang theo vẻ buồn bã: “Hải ~, đây thật sự ép quá chặt. Bây giờ nghĩ thông suốt nhiều chuyện , đời còn đến trăm năm .”

“Hai mươi năm qua , chúng cũng thể nào hồi tưởng quá khứ, nhưng những ngày tháng , chúng thể tự cho sống vui vẻ, thoải mái một chút.”

“Khoan Thai, cũng nhé, tớ hy vọng mỗi một ngày của đều là một đứa trẻ vui vẻ.”

Nhậm San mỉm : “Chị An An, ở bên , em chính là một đứa trẻ mà.”

Giọng Tô An cứng : “Sao chuyện nữa , còn nhỏ mà. Tớ hứa với là sẽ thuyết phục , để mấy năm nữa hẵng chuyện cưới xin, nhưng cũng hứa với tớ là thử tiếp xúc nhiều với ngoài. Có lẽ đợi lớn hơn, hiểu chuyện hơn, tiếp xúc nhiều hơn, sẽ phát hiện, đối với trai chỉ là ỷ mà thôi.”

________________________________________

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-544-bi-tang-18-can.html.]

Tiễn Nhậm San xong, Tô An đưa tay xoa mặt , cô đổi nhiều đến ?

________________________________________

Đại học Tế Nam, tan học về nhà.

Tô An ngang qua cửa hàng nhỏ lầu, bà chủ lầu chào hỏi cô.

Tô An mỉm đáp , đột nhiên thấy chiếc cân cũ mặt đất. Nghĩ đến gần đây quần áo chật ít, cô chào bà chủ lên cân.

Bà chủ là một bà thím béo, đầy thịt, cằm cũng tầng tầng lớp lớp giống như Phật Di Lặc.

giúp Tô An lên cân, : “Trước đây gầy như cây tre, hai học kỳ coi như tăng thêm chút thịt . Con gái , cứ chút thịt mới , cháu xem cháu bây giờ xinh lắm, là thấy phúc khí.”

“121 cân nhé, vẫn còn gầy đấy.”

Tô An đột nhiên cao giọng: “Bao nhiêu?”

Bà chủ thím Tô An một cái: “60kg, cân chỉ cao lên, tính là 121 cân.”

Tô An nữa xác nhận: “Bà 121 cân?”

Bà chủ thím gật đầu, đưa tay chỉ chỉ n.g.ự.c Tô An: “Tuổi cháu đang phát triển, quần áo đây chật một chút, cháu xem chỗ , mua vài bộ phù hợp.”

Tô An mơ mơ màng màng leo lên tầng hai, sách vở ném một cái, phịch xuống ghế, theo bản năng liền từ bàn bên cạnh mò một nắm kẹo sữa.

Rất nhanh động tác của cô dừng , đầu về phía đống chocolate, kẹo sữa và các loại bánh quy chất đống bàn như bán sỉ.

Nắm kẹo sữa trong tay nóng bỏng như bỏng, cô vội vàng ném trở . Vì động tác quá lớn, một tiếng kẽo kẹt vang lên.

Tô An cứng đờ, đưa tay sờ khớp vai áo… Nó rách .

Nghĩ đến lời của dì chủ nhà, Tô An cúi đầu n.g.ự.c , khoác thêm chiếc áo khoác, về phía con phố phía , một cửa hàng quần áo. Tô An gương lớn.

Những bộ quần áo đây của cô đều là kiểu rộng thùng thình, bây giờ mặc chật.

Khi còn ở thành phố A, thức ăn trong nhà vẫn luôn khá , cô cao 1m58 cũng nặng 103 cân.

Bây giờ 121 cân, cũng chỉ béo thêm 18 cân. Trước đây Tô An cũng từng soi gương ở tiệm của Sở Thục Ngọc, nhưng bây giờ so với , hình như… cũng béo thêm bao nhiêu, chỉ là so với đây… khỏe khoắn hơn, to con hơn một chút.

Tô An chằm chằm trong gương lâu động đậy. Nhìn xuống như hình như cằm đôi, mặt cũng tròn hơn một vòng, giống trai, hình như bằng

Nếu là đây, Tô An chắc chắn sẽ quan tâm, nhưng bây giờ, từ tận đáy lòng cô xinh .

Xem thể tùy tiện theo Tiểu Tả mà ăn uống thả ga nữa, nếu sẽ biến thành dì chủ nhà.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhớ đến dì chủ nhà mà cả thịt đều rung bần bật, Tô An bất giác rùng .

May mà chỉ béo mười bảy, mười tám cân, rõ lắm, soi gương cũng thấy khác biệt lớn lắm so với .

Tô An mua hai bộ quần áo về, an ủi , cho đến khi ngang qua một quầy thịt lợn.

“Ông chủ, chặt cho mười lăm cân thịt.”

Tô An đầu , mua thịt chính là bà chủ tiệm bánh cuốn ướt mà cô và Tả Tổ Nghênh từng ăn.

Ông chủ thịt lợn dùng con d.a.o phay lớn chặt ca ca hai nhát, từ nửa tảng thịt lợn thớt, chặt một nửa xuống để cân.

“Mười lăm cân bảy lạng.”

Tô An bà chủ tiệm bánh cuốn ướt cố hết sức mới bưng đống thịt lớn như , cả tối sầm mặt mũi.

Mười lăm cân… Thế mà to lớn như !!!!!

Loading...