Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 549: Luật Rừng

Cập nhật lúc: 2025-07-16 16:16:21
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm , Tô An dùng một bữa cơm khiến mười sáu, mười bảy trong phòng bao đều trở thành câm gián đoạn, đồng thời cũng tự gạch tên khỏi danh sách mời tiệc của thầy Tôn cả đời.

________________________________________

Khi Tô An đến, gần như mặt đầy đủ.

Cô cố tình muộn một chút, thể khác , bởi nhân vật quan trọng thì cần xuất hiện cùng.

Chu Nguyên Ngưng thấy cô , vẻ mặt vui mừng, theo bản năng liền dậy.

“Tô An, ở đây .”

Trong mắt thầy Tôn thoáng hiện sự bất mãn, nhưng vẫn nhiệt tình : “Đồng chí Tô An đến , đây đây, , đang đợi cô đấy, cô chuyển ngoài ở xa lắm ?”

“Cũng khá xa ạ.”

Tô An mỉm đưa lên một phong bao lì xì: “Chút tấm lòng nhỏ, chúc bạn nhỏ Tôn Dương một tuổi vui vẻ, tiền đồ như gấm.”

Vợ thầy Tôn chút khách khí liền nhận lấy bao lì xì, mời Tô An xuống. Mấy học sinh gia cảnh đều tệ, họ mời ăn tiệc mừng tiền mừng cũng hào phóng, bà chân thành.

Nhét bao lì xì túi xong, bà hướng về phía một bên cạnh khoe khoang: “Học sinh của lão Tôn nhà , đứa nào đứa nấy cũng tâm quá.”

Thầy Tôn còn ân cần hỏi han và khách sáo với : “Đồng chí Tô An gần đây gầy ít nhỉ.”

Tô An mang theo giọng đùa: “Thưa thầy, em đây là đói ạ.”

“Ha ha ha, cô thật đùa, đây học sinh trong lớp , cây bút máy của cô còn là Hero mạ vàng đấy, còn một cây Montblanc nữa ?

Cái đó bình thường thể dùng , lâu lắm mua một cây Montblanc mà cứ tiếc mãi mua . Hôm nào cho mượn cây bút xem nhé.

Ha ha ha, đúng , chuyện điện thoại với cô, cái điện thoại đó là nhà cô tự lắp đặt ?”

Tô An nặn nụ : “Không nhà em thầy, là nhà hàng xóm bên cạnh, ai da, chính là vì tiết kiệm tiền mua cây bút đó, ăn mặc tằn tiện mới khiến em đói gầy đó. Hôm nay em nhất định ăn một bữa thật ngon, húp thật nhiều khí vui vẻ liên miên bất tận của nhà thầy Tôn.”

Chu Nguyên Ngưng chằm chằm Tô An, cô lên đùi thầy Tôn ?

Không nâng chén mời rượu hất xuống đất ?

còn chuẩn theo cái kẻ điên Tô An đây, để khỏi thầy Tôn cũng việc gì gọi cô ăn.

Giữa lúc giằng co, phục vụ bưng món ăn đầu tiên cửa: “Món lên đây ạ.”

Nhà hàng Hồng Kỳ coi là đẳng cấp tồi, bàn ăn vẫn là loại bàn xoay như .

Người phục vụ đặt món ăn lên bàn, lúc đều đói bụng, sôi nổi cầm đũa chuẩn bắt đầu ăn.

Tô An ưỡn thẳng lưng, rướn cổ dài, tốc độ nhanh nhất, một cái tát bốp mâm xoay liền hung hăng đẩy về phía . Vì dùng sức quá mạnh, cả cô đều nghiêng sang một bên.

Cú xoay khiến cả đĩa thức ăn bàn xoay như quạt điện, suýt chút nữa bay thẳng lên trời, xoay đến mức tạo cả tàn ảnh.

Nước sốt trong món ăn văng tung tóe khắp nơi, b.ắ.n thẳng kính mắt của thầy Tôn, khiến thế giới của ông một màu mờ mịt.

Một của thầy Tôn, đưa đũa gắp thức ăn, Tô An xoay, cô trực tiếp gắp khí.

Người phục vụ đặt món xuống định xoay bỏ cũng hình.

Chỉ một động tác của Tô An, lập tức khiến cả bàn im, còn lợi hại hơn cả câu chú Định Thân Chú nữa.

Đĩa thức ăn vẫn đang tít, Tô An nắm lấy cơ hội, đột nhiên vỗ chiếc đĩa đó một cái.

Bang một tiếng, đĩa lập tức một cái tát chặn , nhưng vì quán tính, đĩa thức ăn đĩa quyết định đường ai nấy với đĩa , mắt thấy sắp bay ngoài.

Tô An đưa tay vỗ một cái, chính xác chặn đĩa thức ăn định cất cánh, đó đưa tay túm lấy mâm, rướn cổ dài, đũa khều một cái, kẹp lên nhét miệng.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Bẹp, bẹp ~”

Cảnh tượng trực tiếp khiến đều kinh ngạc tột độ.

Ánh mắt Chu Nguyên Ngưng lóe lên, hình như hiểu Tô An gì.

Thầy Tôn vẫn là công lực thâm hậu, là đầu tiên thoát khỏi Định Thân Chú.

Thấy Tô An định đưa đũa, ông vội vàng xoay mâm tròn, cho đều gắp một đũa: “Lại đây đây, ăn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-549-luat-rung.html.]

Mà Tô An, giống như sói đói, ánh mắt gắt gao chằm chằm đĩa thức ăn bàn, đầu theo từ từ chuyển động, tiếng bẹp bẹp trong miệng cũng dừng .

Sau đó đột nhiên ngẩng đầu về phía thầy Tôn, như là hồn , miệng tiếp tục bẹp bẹp.

Thầy Tôn xoay đĩa để hai gắp một đũa thức ăn, Tô An tay, vẫn nhanh như , vỗ đĩa xoay như cánh quạt đến mặt .

Thầy Tôn tuy công lực thâm hậu, nhưng lúc như dính bùa, định tại chỗ.

Mà mấy vị khách đang giơ đũa chuẩn gắp thức ăn cũng cứng đờ rụt cánh tay về, vô cùng hổ.

Thầy Tôn từ kẽ răng nặn một câu quan tâm: “Đồng chí Tô đây là đói lả .”

Tô An quên ngẩng đầu từ bát cơm lên: “Vâng, gần đây gầy mười mấy cân.”

Đĩa thức ăn thứ hai dọn lên bàn.

Tô An ngừng bẹp, rướn cổ dài, gắt gao chằm chằm đĩa thức ăn trong tay phục vụ.

Mấy bên cạnh, liếc Tô An một cái, nhanh chóng cầm lấy đũa, vẻ mặt ý chí chiến đấu.

bọn họ đều liều lĩnh bằng Tô An, đĩa thức ăn đặt xuống, đĩa chuyển thành quạt điện.

Thầy Tôn theo bản năng nhấc m.ô.n.g lên, dịch ghế lùi về , quả nhiên, nước sốt bay lên.

Tô An giơ bàn tay lên vỗ bàn, định vị chính xác món ăn thứ hai, vặn dừng mặt cô.

“Là gà ? Em thích.”

Tô An buông đũa, hai tay cùng lúc tay, mỗi tay nắm lấy một cái đùi gà, cứ thế rướn tới co , hai cái đùi gà đều bát .

Cả phòng , tất cả đều trợn tròn mắt.

Ba mươi mấy con mắt, tất cả đều chằm chằm Tô An.

Ánh mắt Chu Nguyên Ngưng lóe lên, cắn răng một cái, hai chiếc đũa chụp bàn, tay áo vén lên, học Tô An, rướn tới, vớt một cái, hơn nửa đĩa thịt gà cắt xong bát . Nàng dám , nàng cảm giác mặt đang nóng bừng, chỉ thể cúi đầu giả vờ đói bụng mà ăn từng miếng lớn.

Người khác há hốc mồm, vài còn đầu về phía vợ thầy Tôn: đây sinh viên

Đĩa thức ăn thứ ba dọn lên, Tô An vẫn tay nhanh như chớp.

Đến đĩa thức ăn thứ tư, cô thuần thục.

Đây là một món bánh cuốn ăn kèm với vịt , coi như món chính. Vợ thầy Tôn nhanh tay lẹ mắt, chén còn kịp đặt xuống bàn nhanh chóng xoay đĩa : “ thích nhất món .”

Tô An tay càng nhanh, bàn tay nhỏ bé vớt một cái, túm hết cả chồng bánh cuốn đó xuống: “Em miền Bắc, thích nhất loại mì sợi .”

Vợ thầy Tôn khó khăn lắm mới tay, đĩa thức ăn đến mặt bà, nhưng bánh cuốn thịt vịt thì còn.

Vợ thầy Tôn trợn tròn mắt, bánh cuốn thì chỉ còn thịt vịt dưa chuột, ăn thế nào đây?

Bà ngẩng đầu vẻ mặt gặp quỷ về phía Tô An, đó đầu xem chồng.

Đĩa vẫn đang tít, Chu Nguyên Ngưng học Tô An vỗ một cái, bưng lấy đĩa, lấy hơn nửa phần thịt vịt cắt bát . Cô mừng 5 đồng tiền lễ , dù như , ăn lấy vốn .

Đến đĩa thức ăn thứ năm, sắc mặt thầy Tôn như ăn phân, nhanh chóng xoay bàn: “Đồng chí Tô An, Chu Nguyên Ngưng, cho ăn một chút chứ.”

Tô An điếc gián đoạn, Chu Nguyên Ngưng cũng lây. Sau đó giọng thầy Tôn mang theo vẻ khẩn cầu.

“Ai ai ai, cho ăn một chút , cho ăn một chút, ăn một chút… Ai, …”

Tô An điếc nặng, hai tay cũng rảnh, một tay xoay như quạt, một tay liều mạng nhét.

Sau khi tàn phá xong món ăn cuối cùng, Tô An hết điếc.

“Ôi, nhà hàng hương vị ngon thật, em lâu lắm ăn thoải mái như , cảm ơn thầy nhiệt tình khoản đãi.”

Chu Nguyên Ngưng lập tức khô khan theo : “ đúng đúng, hương vị ngon thật.”

Nói chỗ bên cạnh Tô An nhổ một ngọn núi nhỏ, ngọn núi hề thua kém Tô An mặt , dám ngẩng đầu sắc mặt khác.

Làm bây giờ, cô sướng quá, ăn bao nhiêu bữa tiệc , đầu tiên ăn no. Thầy Tôn mỗi gọi nhiều như mà chỉ vài món ăn, mấy cũng ăn no.

Mà những khác bàn ăn, hai cho thành câm gián đoạn.

Thầy Tôn hai tay nắm chặt, nắm đ.ấ.m đều đang run rẩy. Ông cũng dám ngẩng đầu sắc mặt khách khứa, cả đời ông thừa nhận Tô An và Chu Nguyên Ngưng là học sinh của ông.

Loading...