Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 589: Phiên ngoại – Lưu Hiểu Mai
Cập nhật lúc: 2025-07-17 03:26:05
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Kiến Dũng nghiệp, phân công công tác ở thành phố bên cạnh. Hiện tại kết hôn, nhưng mỗi tháng đều sẽ đưa vợ về thành phố A thăm cha .
Vương Tuyên Anh và Lưu Hồng Dân cũng an cư lạc nghiệp ở thành phố A, các con đều học.
Lại là một ngày đoàn tụ.
“Hiểu Mai, đến đây cho em .” Trên bàn cơm, Vương Vĩnh Thuận với mái tóc hoa râm chống gậy, như thường lệ khi hầm gà, dùng muỗng vớt trong tô lớn một hồi, vớt hai cái cánh gà chén Lưu Hiểu Mai.
Lưu Hiểu Mai cũng bạc tóc hai bên thái dương, ánh mắt trêu chọc của con cái bên bàn, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng , “Tuyên Anh với mấy đứa đều ở đây, tự gắp ?”
Vương Tuyên Anh , “Mẹ ơi, ba con thương đó.”
Vương Vĩnh Thuận sững sờ một chút, lúc mới hồn, ngượng ngùng xoa mặt, khô khan giải thích , “Mẹ con chỉ thích ăn cánh gà, thích Kiện Lực Bảo và đậu phộng rang muối.”
Lưu Hiểu Mai đưa cánh gà trong chén cho Vương Tuyên Anh, “Mẹ cái gì cũng ăn. Lại đây, Tuyên Anh ăn một cái, Diễm Diễm ăn một cái (con dâu).”
Vương Tuyên Anh đẩy chén Lưu Hiểu Mai trở , “Mẹ ơi, con thích ăn chân gà, ăn . Nếu ba con lát nữa trừng mắt con, ha ha ha, cho con cửa .”
Lưu Hiểu Mai con cái trêu chọc, tức giận trừng mắt Vương Vĩnh Thuận một cái, “Anh dám.”
Vương Vĩnh Thuận cũng phản bác, cứ khúc khích ngừng.
Vợ của Vương Kiến Dũng, cặp vợ chồng già ân ái mặt, mặt cũng bất giác nở nụ .
Nàng vẫn là đầu tiên thấy vợ chồng lớn tuổi như , ngược như tân hôn ân ái.
“Ba đối với , thật .”
Vương Vĩnh Thuận sững sờ một chút ngượng ngùng , “Mẹ con cùng ăn khổ nửa đời , khi đó đều cho rằng nàng sẽ từ hôn đó, nàng còn nguyện ý gả đây, đối xử với nàng là điều đương nhiên.”
Lưu Hiểu Mai mím môi mỉm , “Em cũng vì đối xử với em mới gả cho .”
“Mẹ ơi, với ba quen như thế nào ạ?”, Diễm Diễm, vợ của Vương Kiến Dũng, vẻ mặt tò mò.
Vợ chồng Vương Tuyên Anh cũng vẻ mặt hóng chuyện về phía hai vợ chồng già. Lưu Hiểu Mai ngượng ngùng kể duyên phận của và Vương Vĩnh Thuận cho con cái .
“Mẹ nhớ năm đó mới mười bảy tuổi, sáng sớm lên núi cắt cỏ heo. Khi đó cỏ heo của đại đội chúng cân, đủ cân thì trừ công điểm. Xung quanh mỗi ngày đều cắt, chẳng còn gì. Mẹ liền xa một chút. Cỏ heo thì cắt đầy, nhưng đói rã rời , mệt mỏi khó chịu, cỏ heo cũng gánh nổi. Là ba con từ đằng ngang qua, thấy gánh cỏ heo mà còn vững, liền đưa về đến cửa thôn.”
Lưu Hiểu Mai dịu dàng liếc Vương Vĩnh Thuận một cái, “Anh còn hỏi tên , cho một củ khoai lang đỏ nướng nhỏ xíu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-589-phien-ngoai-luu-hieu-mai.html.]
Vương Tuyên Anh khó hiểu về phía Lưu Hiểu Mai, “Mẹ ơi, chỉ vì một củ khoai lang đỏ nhỏ xíu mà lúc đó ba con còn gãy chân, còn nguyện ý đến năm 93 ?”
Lưu Hiểu Mai lắc đầu, “Là tự tìm đến ba con. Khi đó trong nhà nghèo, gặp nạn đói, trong nhà gạo nấu cơm. Cha tuy đối xử với , nhưng cũng thể để chị dâu đang mang thai và đứa cháu nhỏ đói.
Có một mặt rỗ tìm đến ba , nguyện ý một trăm cân lương thực thô, lấy vợ. Ba đồng ý, nhưng sợ hãi, vì trong nhà còn lương thực nấu cơm .
Phiêu Vũ Miên Miên
Mẹ tự chạy đến năm 93 tìm ba con, hỏi ba con một trăm cân lương thực . Nếu , 90 cân cũng , thể tìm ông ngoại và bà ngoại con cầu tình.”
Lưu Hiểu Mai mỉm , “Các con thời kỳ đó , c.h.ế.t đói ít . Có tiền cũng mua lương thực, một trăm cân lương thực chứ, đó cũng ít . Mẹ cũng lúc đó lá gan lớn đến .”
Vương Tuyên Anh hỏi, “Vậy đó thì , ông nội con trong nhà một trăm cân lương thực ?”
Lưu Hiểu Mai dịu dàng Vương Vĩnh Thuận một cái, lắc đầu , “Không .”
“Anh bảo về nhà , cầu ông ngoại con. Mẹ khi đó đói đến nổi. Anh về nhà cõng bà ngoại con, lén lấy mười mấy củ khoai lang đỏ khô . Anh bảo ăn, tiếc, đưa cho đứa cháu nhỏ của ăn. Ba con đen mặt, ép ăn hai củ, còn cõng đưa về đến cửa thôn chúng .”
“Sau hình như , là ông nội con dẫn vay mượn khắp họ hàng bạn bè thể mượn , còn đến nhà một đồng đội ở trấn khác mượn hai mươi cân lương thực, lúc mới đủ 101 cân, nửa đêm cùng ba lén cõng đến nhà .”
Khóe môi Lưu Hiểu Mai nở nụ . Cái thời đại đó, 101 cân lương thực là ân cứu mạng chứ. Nhà đẻ của nàng tuy cưng con trai, nhưng cũng loại mặc kệ con gái sống chết.
Sau khi Vương Vĩnh Thuận xảy chuyện, ba nàng bàn bạc cả đêm, tính toán cả gốc lẫn lãi, trả hai trăm cân lương thực cho nhà họ Vương. Ở vùng nông thôn, một đàn ông chân thì chẳng khác gì mạng.
Lưu Hiểu Mai trong lòng cũng rõ ràng, nếu cứng rắn từ hôn, với cách của Vương Khai Phúc và Vương Vĩnh Thuận, họ sẽ đồng ý.
Sau Vương Khai Phúc đến tận nhà, lời cũng tuyệt, cho nàng lựa chọn. Ông , “Chân Vĩnh Thuận nhà phế , công việc đồng áng thì , nó kiếm mấy công điểm. Cô gả về đây sẽ vất vả hơn bình thường, nhưng nếu cô nguyện ý gả về đây, chỉ cần còn sống, sẽ để cô chịu ấm ức. sẽ xây nhà cho các cô, Vĩnh Thuận cũng là , sẽ khó dễ cô. Cô nếu ở cùng chúng thì cứ tự tách ở riêng. Mấy chị em gái khác, đều sẽ dặn dò họ giúp đỡ. Cô hãy suy nghĩ kỹ.”
Ba Lưu Hiểu Mai đều hiệu cho nàng, nàng là ý gì, bởi vì đêm hôm , nàng kéo nàng chuyện thầm thì nửa đêm, hết hậu quả cho nàng.
Mẹ nàng , “Hiểu Mai, con nghĩ kỹ. Con mà gả qua đó, con sẽ tiêu đời. Vương Khai Phúc tuổi lớn, Vương Vĩnh Thuận công việc đồng áng e rằng nếu trông mong , còn sẽ bắt nạt con...”
Lưu Hiểu Mai từ trong ký ức phục hồi tinh thần , “Mọi đều , nếu con gả cho ba con, cả đời con sẽ hủy hoại. con cảm thấy, nếu con gả về đây, ba con cả đời sẽ hủy hoại. Con khi đó tuổi trẻ khí thế, cảm thấy tất cả khó khăn đều là hổ giấy, con nhất định thể chiến thắng. mà con nghĩ tới sẽ khó đến .”
Vương Vĩnh Thuận nắm tay vợ, với con cái, “Các con , các con mới quen lúc đó đáng yêu lắm, là liên lụy nàng. Sau khi xảy chuyện, ba đến nhà đó, là bảo ông . Ta nếu các con , thì thôi, bảo ông đừng khó các con. ông về các con nguyện ý, liền nỡ buông tay.”
“Sau các con vất vả như , vô hối hận, cảm thấy quá ích kỷ. Ta là một phế nhân, còn lỡ các con. Nếu vì , nàng sẽ vất vả như . Ta cũng hận vô dụng, chồng là chỗ dựa của vợ, ba thể cho con cái cưỡi đầu phát triển an như ngựa. Ta thì chẳng gì.”
Lưu Hiểu Mai trở tay nắm lấy bàn tay Vương Vĩnh Thuận, “Em từng cảm thấy là gánh nặng. Nhà họ Vương em thất vọng. Vĩnh Đang và Song Song thì , chị cả và Tiểu Phân cũng đối xử với em. Mẹ và ba cũng với em, đặc biệt là ba, lúc ông , lời trăn trối đều dặn dò , nhà họ Vương đối xử với em, đối xử với em.”
“Em nhớ đối xử với em. Em mang thai Tuyên Anh vệ sinh , bã đậu ngâm nước , l.i.ế.m mặt nhà xin, còn ăn, nhạo. Chân em lạnh, suốt một đêm che chở cho em trong ngực. Em chuột rút, nửa đêm xoa bóp cho em. Trời lạnh sưởi ấm, đều thường xuyên sờ cốc của em, thấy nguội thì đổi nước nóng cho em. Nhiều nhất một ngày, đổi cho em bảy cốc nước ấm. Anh còn nhà chị cả xin đường đỏ cho em nữa...”
“Rất nhiều, nhiều chuyện em , nhưng em đều ghi tạc trong lòng. Em từng hối hận. Cùng Kiến Dũng và Tuyên Anh, em tuy mệt, nhưng hạnh phúc. Trước khổ ngọt, cuộc sống đều là ngọt ngào.”