Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 590: Phiên ngoại – Tô Lỗi

Cập nhật lúc: 2025-07-17 03:26:08
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tháng tiền nước nhiều hơn bình thường. Người lớn như chút ý thức nào, hơn 14 tuổi , sách cũng , bảo nó thì , cứ lì ở nhà ăn bám. đúng là đời đổ tám đời xui xẻo mới gả nhà .”

Lưu Tuệ Lan tước đậu que, oán giận Tô Kiến Quốc.

Tô Kiến Quốc cũng phiền chịu nổi, “Được , , cả ngày , cả ngày , như , ích gì ? Nó chọc gì em ? Chẳng qua là thêm một đôi đũa thôi mà? Đâu mà oán giận nhiều thế?”

Lưu Tuệ Lan đặt mạnh chậu rau xuống bàn, “Anh thì vui chứ. Anh ngoài còn khen bụng nữa, chắc chắn vui . Đó là nhà họ Tô của , đương nhiên vui. lo việc nhà thì gạo củi mắm muối đắt đỏ.”

“Tô An và Tô Bình mới lớn bao nhiêu, hộp diêm kiếm ăn . Còn nó thì , 14 tuổi đầu, ăn xong chén cơm của còn bắt dọn, quần áo cũng giặt. Thật sự coi ? đẻ thằng con trai lớn như !”

Tô Kiến Quốc sốt ruột , “Em bớt lời , cũng lớn , chuyện . Em đối với nó thì trong lòng nó sẽ hiểu, chờ nó lớn...”

Lưu Tuệ Lan cắt ngang lời , “Cái gì chờ nó lớn, còn đợi nó lớn nữa ? Cứ cái loại Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh rác rưởi đó, còn mong họ vợ chồng đẻ cục vàng ? cho , Tô Kiến Quân nó cái đó !!!”

còn mong nó hiếu kính ? dám !!!!”

“Hừ, liên lạc với chị nó, đến nhà chúng ở tạm một thời gian. lúc đó nên mềm lòng, nó ở luôn nữa, còn hầu hạ như ông tổ . Còn bảo bớt lời . Anh xem mấy năm nay, nó một nụ , một lời ?”

“Em nhỏ tiếng thôi!”

nhỏ tiếng đấy, dựa cái gì mà nhỏ tiếng, đây là ở nhà cơ mà.”

gả cho , sinh con đẻ cái cho còn tính, còn hầu hạ , bây giờ còn hầu hạ cháu trai. Đời nợ ?”

Phiêu Vũ Miên Miên

Giọng của Lưu Tuệ Lan và Tô Kiến Quốc nhỏ, Tô Lỗi ở phòng tạp vụ rõ mồn một. Từ khi chuyển ở, chuyện như thế cứ ba bữa hai bữa diễn một .

Hắn mặt lạnh tanh, giả vờ thèm để ý, nhưng vẫn giọng điệu hung hăng của Lưu Tuệ Lan cho nghẹt thở.

Tất cả đều coi thường , tất cả đều bắt nạt .

Nghe thấy đối phương còn chạy đến cửa mỉa mai, Tô Lỗi vốn khó chịu liền kéo cửa mở , hung ác trừng mắt Lưu Tuệ Lan, “ ăn cơm của chú , ở nhà chú , liên quan gì đến bà? họ Tô!!!”

Lưu Tuệ Lan chống nạnh liền đôi co với . Một thằng đàn ông to xác như , cả ngày ườn ở nhà, đến bữa thì ăn, ngày thường thì cứ nhốt trong phòng ngủ.

Trước nàng thông cảm tuổi còn nhỏ ba , nhưng nhiều năm như , ăn thấy ăn ít, chẳng chút ý thức nào, cái chổi đổ cũng đỡ một chút. Lần cháu nàng ở cửa chắn đường , trực tiếp đẩy ngã. Ai nợ ?

quản họ gì, đừng cái họ Tô của thật còn chờ xác minh, cho dù họ Tô, thì liên quan gì đến . Chúng nuôi mấy năm xem như tận tình tận nghĩa . Chê chuyện khó , tìm chị mà ở .”

“À, chị thì bao giờ nữa, sống thấy c.h.ế.t thấy xác. Anh còn một trai, chị gái nữa, đáng tiếc , xin cơm đến cửa nhà , còn chắc thèm một cái. Anh chỉ thể như thứ cao dán chó, dính chúng , thật là cái thứ xúi quẩy!”

Tô Lỗi vốn đang trong thời kỳ nổi loạn, Lưu Tuệ Lan chỉ thẳng mũi mắng, mặt âm u, hung hăng đẩy mạnh nàng.

Lưu Tuệ Lan loạng choạng lưng đập tường, tròng mắt đảo một vòng, “Ai da” một tiếng, lập tức ngã xuống đất, “Ai da, xong , xong , đánh , Tô Kiến Quốc lão bất tử nhà ~”

Tô Lỗi đuổi ngoài.

Vốn dĩ là lãnh đạo cấp tìm đến nhà máy, khi đó Tô Lỗi còn nhỏ, Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh cũng con, ai quản, chỉ thể đẩy đến chỗ chú ruột Tô Kiến Quốc .

Tô Kiến Quốc và con trai đều đang việc trong nhà máy, hơn nữa còn là công nhân ưu tú, càng gương , chỉ thể cắn răng đưa về nhà, nghĩ cũng chỉ là thêm một đôi đũa thôi.

Nói đối với Tô Lỗi bao nhiêu tình cảm, thì đó là . Hắn ngay cả Tô Kiến Quân, ruột cùng lớn lên, cũng chẳng bao nhiêu tình cảm, huống chi là Tô Lỗi.

Bản ba đứa con, hiện tại trướng còn cháu nội, đau đứa nào , đau một ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-590-phien-ngoai-to-loi.html.]

Đáng tiếc là hàng xóm đều dòm ngó, chú ruột như cũng tiện quá đáng. Bây giờ thì , cũng nuôi nhiều năm như , lúc mượn cớ Lưu Tuệ Lan ầm ĩ , bức Tô Lỗi .

Không dung đứa cháu , nếu thực sự dung , lúc cũng sẽ đón về nuôi nhiều năm như ?

Thật sự là đứa cháu nổi loạn, thượng bất chính hạ tắc loạn, ham ăn biếng thì thôi, còn chịu quản giáo, đủ loại tật vặt, bây giờ thậm chí còn động tay với lớn tuổi. Vừa lúc Tô Lỗi một đôi ba tai tiếng, thế nào nữa, Tô Kiến Quốc cũng tận tình tận nghĩa .

Đã đến bước , Tô Kiến Quốc cũng chẳng bận tâm chút tiền lẻ , thuê cho Tô Lỗi một căn kho hàng nhỏ tối ở bên ngoài, còn mua cho một bao gạo, bảo dọn ở riêng.

Tô Lỗi vẻ mặt giả dối của Tô Kiến Quốc, trong mắt thoáng hiện lên sự hận thù.

Đừng tưởng còn nhỏ, hiểu ý đồ của họ ?

Mấy lớn giả dối nhất, giữ lấy danh tiếng cho , bây giờ dùng xong thì vứt bỏ.

“Ta với mày nhiều như , mày ?” Tô Kiến Quốc trong mắt lộ vẻ sốt ruột, đúng là cái thứ lòng .

Tô Lỗi lạnh lùng , “Biết .”

“Được, nhà trả tiền đặt cọc một cọc một thuê, ngày mai thể lấy chìa khóa. Mày cũng lớn , tự dựa bản , chỉ cần chăm chỉ một chút, cũng đói .”

Tô Kiến Quốc xong liền cửa. Trong lòng Tô Lỗi buồn bực, một chút cũng cái nơi rách nát , bắt đầu nhớ Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiều.

Đáng tiếc Kỷ Thanh Thanh chết, cũng Tô Kiều chạy , nhiều năm như , một chút tin tức nào, cũng là cái đồ m.á.u lạnh bạc bẽo.

Trước ở nhà, luôn miệng lớn lên đối xử với em trai, cầm bánh vẽ to ở nhà sống như cá gặp nước, kết quả bây giờ chạy mất hút chẳng thấy tăm .

Tô An và Tô Bình hai cái đồ bạc bẽo càng thể dựa chút nào.

Mặc dù trong lòng mắng Tô Kiều, dường như cũng chỉ Tô Kiều thể dựa . Khi còn sống, vẫn luôn với , và Tô Kiều mới là chị em ruột cùng , nàng nên quản lý .

Hắn tìm Tô Kiều, nàng xe lửa miền Nam.

Nhớ hành động của Tô Kiều, Tô Lỗi mở cửa, một chút trong nhà ai, chút do dự đẩy cửa phòng Lưu Tuệ Lan . Trời đất bao la, cũng tin còn thể chỗ dung cho .

Chờ Lưu Tuệ Lan mang thức ăn về đến nhà, Tô Lỗi còn ở đó, còn phòng nàng thì lục tung bừa bãi. Nhìn những giấy tờ, phiếu phân phối rơi vãi khắp sàn, Lưu Tuệ Lan thiếu chút nữa một lên mà ngất xỉu.

Ba ngày , Tô Lỗi đẩy xuống từ xe lửa, mặt mũi mơ màng khung cảnh lạ lẫm mắt. Tiền mang theo kẻ móc túi lấy mất, chỉ còn năm đồng tiền giấu trong đế giày.

Hắn tìm Tô Kiều, ban ngày cứ mãi, buổi tối ngủ ghế dài công viên hoặc mái hiên cửa hàng của .

Cũng qua bao nhiêu ngày, tay dùng dây thừng kéo một đống đồ lộn xộn tới, đó là những chai lọ và hộp giấy mà nhặt . Hộp giấy thể lót để ngủ, cũng thể bán lấy tiền.

tiết kiệm, năm đồng tiền vẫn tiêu hết. Hắn bắt đầu bữa đói bữa no, như một con ruồi đầu lang thang mục tiêu tìm Tô Kiều.

Ban đầu đói, đó đói quen thì ăn gì nữa, ngược còn buồn nôn nôn. Cũng vì ở ngoài lâu quá , phát hiện chân bắt đầu sưng vù, mệt mỏi, mệt. Hắn bắt đầu nhớ Kỷ Thanh Thanh, thậm chí bắt đầu nhớ Tô Kiến Quân.

Nếu Tô Kiến Quân còn sống, cho dù mắng , đánh , cũng nơi để .

Bên ngoài một chút cũng , cảm giác đói quá mức, bụng chướng, mệt buồn ngủ nhưng ngủ . Hắn cũng nghĩ nên về căn phòng mà chú hai thuê cho , nhưng nghĩ đến việc trộm hết tiền trong nhà chú hai, dám .

Ở bên ngoài thật khó khăn, ngày càng khó chịu, xuống thì thở thông. Hắn còn mong tìm Tô Kiều nữa. Ra ngoài lâu như , chịu ít vất vả, cũng ít thứ, cũng dần dần hiểu một vài điều.

Nhiều năm như trôi qua, Tô Kiều hề một chút tin tức nào. Hắn bây giờ nghi ngờ, Tô Kiều rốt cuộc còn sống , nhưng còn bất kỳ đường lui nào, chỉ thể cố nén khó chịu, tiếp tục về phía

Loading...