Ở một bên khác, hôm nay Thẩm Trí Viễn triệu cung. Lúc triệu kiến, gì hoàng thượng hỏi về mười tám đời tổ tông của nhà Thẩm Trí Viễn. Hoàng Hậu ở bên cạnh hiệu cho hoàng thượng tiết chế .
"Khụ! Được , ."
Hoàng đế cũng vẻ thần bí nữa, y ho khan một tiếng Thẩm Trí Viễn : "Hài tử, chuyện dài dòng, mặc dù ngươi sẽ cảm thấy giật , khiếp sợ nhưng ngươi bình tĩnh trẫm hết."
"Vâng. Mời bệ hạ !"
Thấy hoàng đế chịu giải thích thắc mắc cho , lúc Thẩm Trí Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, trời mới sắp bức điên vì sự mờ mịt .
"Ừm, hết trẫm sẽ kể cho ngươi một câu chuyện."
Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ chuyện xưa, y bắt đầu kể chuyện năm đó Thẩm Thủ Nghĩa mất tích, kể từ đầu đến cuối.
"Hoàng thượng nén bi thương!"
Nghe Hoàng đế kể xong Thẩm Trí Viễn ngẩn , đó cũng chỉ bối rối, thấp giọng an ủi y một câu.
Hắn chỉ hoàng đế ba hoàng tử c.h.ế.t nhưng trong đó còn chuyện như , chỉ là vì hoàng đế kể cho một liên quan gì như một chuyện bí mật thế ?
Tuy suy nghĩ như nhưng lúc trái tim đập nhanh vô cùng, dường như cảm giác sắp đến một chuyện lớn đủ để đổi cuộc đời .
", vốn dĩ trẫm và Hoàng hậu cũng cho rằng hài tử miệng dã thú giống nhũ mẫu , thế nhưng cho đến khi hài tử xuất hiện một nữa."
Hoàng đế đến đây, y sang nhận lấy một chiếc khóa ngọc sáng long lanh, trong suốt như lưu ly từ tay Hoàng hậu: "Đồng thời với trẫm gặp một dáng vẻ giống Thường Mậu lúc còn trẻ, lúc đó trẫm mới phát hiện hoàng nhi của trẫm vẫn chết!"
Hoàng đế dứt lời đặt khóa ngọc tay Thẩm Trí Viễn, đôi mắt ngây của , y chậm rãi : "Phụ của ngươi chính là đại hoàng tử mất tích năm đó của trẫm, mà ngươi chính là hoàng tôn của trẫm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1005.html.]
"Ầm ầm..."
Lời y như sấm nổ vang trong đầu Thẩm Trí Viễn, khiếp sợ Hoàng đế, tỉnh táo .
Nhìn vẻ mặt như mang theo sự chờ mong của Hoàng đế, trong lòng Thẩm Trí Viễn xuất hiện sự cơn chấn động và mâu thuẫn. Ông trời đang đùa ? Người mối hận đoạt thê tử với là tổ phụ của !
Quan trọng nhất là chính là phận cao quý nhất thiên hạ, đương kim thiên tử!
"Hoàng... Hoàng thượng, ngài chớ đùa với thảo dân." Giọng của Thẩm Trí Viễn run rẩy, luống cuống trả khóa ngọc cho Hoàng đế.
Chuyện quá đột ngột, quả thực khiến khó mà tin tưởng.
"Hài tử, trẫm trong lúc nhất thời ngươi thể tin nhưng trẫm là thiên tử, trẫm cần lấy chuyện lừa gạt ngươi ?"
Hoàng đế vẫn bình tĩnh, : "Ngươi suy nghĩ thử xem, nếu lừa gạt ngươi trẫm lợi gì ?"
"Thế nhưng... Thế nhưng Hoàng thượng, thảo dân cũng chỉ là hài tử của một nông hộ lớn lên ở nông thôn, trong hoàng thất gì đó, ngài nhận lầm ?"
Thật lúc Thẩm Trí Viễn tin tưởng bởi vì đến bây giờ mới nhận vì thấy Hoàng đế quen, nếu kỹ sẽ thấy Hoàng đế khá giống Thẩm Kỳ Viễn.
Tuy là một già một trẻ nhưng ở đường nét gương mặt vẫn thể một nét tương đồng.
Chỉ là chuyện quá mức chấn động, cũng đến quá đột ngột, nếu như là con cháu của một gia tộc nào đó còn thể tiếp nhận dễ dàng hơn, thế nhưng kéo đến tận con cháu hoàng thất thế , mà còn là hoàng tôn của đương kim thánh thượng, thật sự khiến khó mà tin .
Đặc biệt là khi nghĩ đến Quý Tư Linh, Thẩm Trí Viễn càng thêm mâu thuẫn, trong lòng một loại cảm giác trốn tránh.
"Hài tử, ngươi vẫn tin ?"