Thật lâu đó, cuối cùng Thẩm Trí Viễn cũng nhịn mở miệng , thấy sắc mặt Quý Tư Linh tái nhợt, tiều tùy, trong lòng chỉ một cảm giác vô cùng đau xót, khàn giọng : "Tiểu thư... Gầy"
"Ừm."
Nghe Quý Tư Linh cũng sững sờ, đó chỉ cảm thấy đắng chát mà cúi đầu.
Không vì , tha hương gặp cố nhân, lẽ nàng vui vẻ mới đúng nhưng thấy Thẩm Trí Viễn, trong lòng dâng lên một cảm giác lúng túng, chật vật khiến nàng dám ngẩng đầu lên .
Trái tim đập loạn.
Thiếu niên mặt nàng mặc y phục gấm hoa, phong thái tuấn lãng, tản khí chất tôn quý và điềm tĩnh khiến ghé mắt , còn là thiếu niên ngây ngô của bốn năm nữa, sự đổi quá lớn.
Nhớ đến những lời ngày rời , đến nay nàng vẫn nhớ rõ.
Nàng bọn họ là của hai thế giới. Nàng xứng với . Nàng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nàng cái là một vị trí tôn quý nhất mà thì cho .
Nàng dùng lời lẽ lạnh lùng, vô tình phá vỡ lòng ái mộ của một thiếu niên thuần túy, mà bây giờ lẽ nào thượng đế đang trừng phạt nàng ?
Có một câu nàng đúng, gặp nữa hai họ đúng là của hai thế giới. Chỉ là phận của cả hai đổi vị trí.
Hắn là thanh niên tài tuấn, hăng hái mà nàng biến thành một phi tử đày lãnh cung, một cung nữ ti tiện.
Hắn ở trời, còn nàng là bụi bặm giẫm đạp.
Còn cuộc gặp nào khiến cảm thấy châm chọc thế ?
Vào giờ khắc , điều Quý Tư Linh nhất chính là rời , nơi chỉ khiến nàng cảm thấy hổ và lúng túng, nàng trốn thiếu niên mắt , nàng để thấy trong dáng vẻ chật vật thế .
Mà sự thật là nàng cũng như .
"Xoạt..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1011.html.]
Chỉ là Thẩm Trí Viễn cũng còn là thiếu niên ngây ngô như đây nữa, bước chân của Quý Tư Linh còn đến cửa, thi triển khinh công ngăn cản mặt nàng .
"Huynh.."
Thấy bóng dáng thiếu niên quỷ mị như , trong thoáng chốc Quý Tư Linh giật , theo bản năng nàng lùi về một bước, nên thế nào nên chỉ thể sững sờ .
"Tâm Vũ, nhiều năm như , tiểu thư vẫn còn chán ghét ?"
Nhìn thấy phản ứng của Quý Tư Linh, Thẩm Trí Viễn cảm thấy xót xa, tức giận bước đến gần, đôi mắt đen trầm tĩnh che giấu nỗi xót xa khiến trái tim Quý Tư Linh như siết chặt.
Đối diện với áp lực do thở mạnh mẽ của Thẩm Trí Viễn mang đến, Quý Tư Linh theo bản năng lùi một bước, nàng lắc đầu : "Không, ... Ta bao chờ ghét ."
"Vậy vì thấy , tiểu thư một lời ?"
Thấy Quý Tư Linh lùi một bước nữa, Thẩm Trí Viễn càng tin nàng , bước lên một bước, trong giọng đầy vẻ chất vấn.
"Ta... Ta ."
Vừa chỉ là hành động theo bản năng, thật chính Quý Tư Linh cũng vì thấy nàng bỏ chạy, cho nên lúc Quầy Tư Linh chỉ thể lùi thêm một bước, cúi đầu luống cuống .
"A, ?"
Nghe thấy câu trả lời , thấy Quý Tư Linh ngừng lùi về , trong lòng Thẩm Trí Viễn bỗng dâng lên một cơn tức giận. Lần bước thẳng đến mặt Quý Tư Linh, thẳng mắt nàng : "Có đến tên của , tiểu thư cũng quên ?"
"Ta... A..."
Thấy Thẩm Trí Viễn đột nhiên đến mặt , Quý Tư Linh hoảng hốt lùi nữa nhưng chân nàng mất thăng bằng và ngã xuống bên cạnh.
"Cẩn thận!"
Thấy Thẩm Trí Viễn còn nhớ vẫn đang tức giận, hoảng hốt thốt lên một tiếng, giữ chặt eo Quý Tư Linh, đỡ lấy nàng .
"Xin... Xin ... A..."