Mặc dù  mấy  Thẩm Lâm thị và Phong Ngâm cùng trợn mắt há miệng sửng sốt, nhưng tính kế mệnh quan triều đình như , công khai sử dụng bọn họ như lao động thì chỉ sợ cũng chỉ  Thẩm Trí Viễn là  duy nhất dám  mà thôi.
"Đương nhiên,  chúng  dạy phương pháp, còn  xin giống khoai mầm, vốn dĩ  lỗ  nhiều , dù  cũng  kiếm chút gì từ   bọn họ trở về chứ."
Thẩm Trí Viễn dùng vẻ mặt đương nhiên ,"Lại , đây là chuyện  tình  nguyện, bọn họ   đến trang viên của chúng  thì liền cho bọn họ  mời cao nhân nơi khác, đến lúc đó   thành  nhiệm vụ của bệ hạ thì cũng   liên quan gì đến chúng ."
"Ha ha ha, tam thiếu gia, xem  ông trời  thấy cũng đều đang  giúp chúng ."
Lúc  Phong Ngâm ở bên cạnh cũng che miệng  ,"Cô nương ,  qua năm , nửa tháng nữa  trồng khoai lang, nhưng vô tình năm nay mùa đông  lạnh lâu, vì  mới lui lịch gieo trồng qua thanh minh,  nghĩ đến   lúc như ."
"Được , các ngươi ở đây bắt nạt  khác,  tiện nghi  còn khoe mẽ ."
Nghe , Thẩm Lâm thị cũng  nhịn  mà bật ,  đó tiến lên ,
"Trí Viễn, con mới trở về  tiên  tắm rửa nghỉ ngơi một chút , lát nữa  công việc gì thì  giờ cơm    các con tự  thư phòng bàn luận."
"Được,  ngũ ,  chuyện gì lát nữa chúng  sẽ ." Thẩm Trí Viễn  với Thẩm Lâm thị,  đó gật đầu với Thẩm Bích Thẩm và  trở  phòng của .
"Như  là  , ban đầu còn lo lắng Thanh Minh  quá nhiều đồ  ăn hết, hiện giờ Trí Viễn trở về cũng  vặn."
Nhìn bóng dáng Thẩm Trí Viễn mạnh mẽ rời , Thẩm Lâm thị ôn nhu ,  đó phân phó cho Phong Ngâm, “Phong Ngâm, tối nay hâm con gà mái , để cho Trí Viễn bồi bổ  thể."
"Được phu nhân." Phong Ngâm  gật đầu đồng ý.
Quả nhiên, lâu  về nhà thì  nhận đãi ngộ thật khác, lúc ăn cơm   ai nấy đều đặt sự chú ý lên Thẩm Trí Viễn, ai nấy đều ân cần hỏi han, khiến Thẩm Bích Thẩm vô cùng hâm mộ, thậm chí còn  suy nghĩ  là bản  sẽ tìm cơ hội  xa nhà một thời gian!
Đại ngộ  như , quả thật là như hoàng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1018.html.]
"Ngũ , tam ca cảm ơn !"
Chờ ăn cơm xong thì hai   liền   bên trong thư phòng, Thẩm Trí Viễn đem lệnh bài đưa cho Thẩm Bích Thẩm  cảm tạ.
Lệnh bài  tuy   nhiều công năng nhưng gặp quan  cũng  cần  quỳ, dù  đây cũng là đồ hoàng đế ban cho Thẩm Bích Thẩm, vì  đương nhiên sẽ  thu hồi.
"Tam ca còn khách khí với  như  , xem bộ dạng  của , xem  chuyện  thành  đúng ?"
Nhận lấy lệnh bài, Thẩm Bích Thẩm lập tức quan tâm hỏi,"Linh Nhi  ?"
"Ừm, ngoại trừ  gầy một chút thì tất cả đều ,  sinh bệnh gì, là   vui mừng ." Nói đến Quý Tư Linh, tâm trạng của Thẩm Trí Viễn rõ ràng   đổi, liền lộ  một nụ  hạnh phúc.
"A, xem bộ dạng của  , dường như  chỉ đơn giản là cứu   ." Thấy  trong mặt Thẩm Bích Thấm lập tức hiểu rõ,  đó liền dùng bộ dạng chế nhạo chớp mắt  .
"À... Chuyện ..."
Chợt  thấy lời , thần sắc của Thẩm Trí Viễn cứng ,  đó mặt đỏ bừng lên, mồ hôi  ngừng chảy xuống, quẫn bách   nên   cho .
"Tam ca,  đừng quên ai mới là Hồng Nương của hai , còn thẹn thùng với  như  , nhanh   cho  , rốt cuộc là Linh Nhi   gì?"
Thẩm Bích Thẩm cũng   cứ buông tha  như , liền tiếp tục truy vấn.
"Chuyện , chính là... Chính là như  nghĩ!" Bị truy vấn đến mức     cho , Thẩm Trí Viễn chỉ  thể vùi thấp đầu xuống,  đó thấp giọng trả lời.
"Hả, là như thế nào ,  cũng   nên nghĩ như thế nào !"
Trong mắt Thẩm Bích Thẩm tràn đầy sự giảo hoạt,  liền cúi đầu để sát  mặt Thẩm Trí Viễn, tiếp tục truy vấn, "Tam ca,    chuyện thật rõ ràng  ."
Hai   vui đùa   bầu  khí vô cùng ấm áp, dễ chịu. Cùng với đó Thẩm Trí Viễn liền kể với nàng những chuyện  xảy  ở kinh thành. Quả nhiên,  ngoài dự đoán của Nàng,  phận của cha Nàng thật sự là con của Hoàng Thượng.