Sáng sớm hôm , lệnh cấm ban đêm còn bỏ thì một con ngựa lớn từ cửa Đức Thắng , một đường chạy thẳng đến hoàng thành.
Càn Thanh cung
"Bệ hạ, tin chiến thắng, tin chiến thắng về!"
Hoàng đế mới Lý công công hầu hạ hạ rửa mặt chải đầu xong, thấy cẩn vẻ mặt vui mừng cầm một phong thơ kiện tiến đến bẩm báo, "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Thát Đát xâm chiếm phía bắc chúng Mộ Dung tướng quân đánh tan, đại thắng bộ!"
"Thật , mau đưa cho trẫm xem."
Hoàng đế ban đầu còn chút buồn ngủ, nhưng khi xong lời thì tinh thần chấn động, nhận lấy lá thư nhanh chóng mở xem, mới xem một nửa thì nhịn lớn,"Ha ha ha, , hổ là chiến thần, vô cùng !"
"Nô tài mới còn quân sĩ truyền tin , dã chiến như thế , ngoại trừ một của Thái Tổ hoàng đế thì Nam Minh chúng từng thắng Thát Tử nào, chiến thắng , tuy là thể bắt sống thủ lĩnh của bọn họ
nhưng cũng xem như là đang cho Nam Minh chúng mặt mũi lớn."
Thấy hoàng đế cao hứng, thị vệ liền nhanh chóng phụ họa, "Sau đương nhiên bọn họ sẽ dám kinh thường quân đội Nam Minh của chúng nữa."
"Hoàng thượng, Mộ Dung tướng quân thật đúng là một mãnh tướng khó ."
Lý công công ở bên cạnh xong liền vui mừng thêm lời.
"Ha ha ha, sai, Mộ Dung Húc đúng là trẫm thất vọng"
Nói đến Mộ Dung Húc, hoàng đế nghĩ tới Thẩm Bích Thẩm, hai mắt nhanh chóng sáng lên, trong lòng khỏi tự hào, cháu gái của thật là phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1031.html.]
Sao ông Mộ Dung Húc nguyện ý vì triều đình xuất lực cũng là bởi vì Thẩm Bích Thấm, nàng chỉ tìm cho một vị tướng tài mà còn trợ giúp cho nhiều mặt, cháu gái ông càng càng thích, nhất định bồi thường cho nàng thật mới .
Nói xong, hoàng đế cũng nữa, mà liền mặt của bức thư, mày kiếm nhịn mà nhíu , cẩn thận ,"Ngươi mau thông báo cho tất cả các vị đại thần, hôm nay triều."
"Tuân chỉ.”
Tuy rằng vì hoàng đế đột nhiên lâm triều, nhưng thấy hoàng đế gấp gáp như thì đương nhiên là đang chuyện quan trọng, vì dám chậm trễ, khi hành lễ một cái thì liền vui mừng nhanh chóng rời .
Chỉ là khi bước cửa lớn của cung điện thì tươi trong nháy mắt liền biến mất đó là những sầu lo tan biến , Mộ Dung Húc , chỉ sợ bọn họ sắp gặp phiền tức lớn !
Phủ tướng quân
"Sao như , đa ba ngày mới lâm triều, đột nhiên triều hôm nào?" Nhận thông báo, Phùng lão khỏi chút nghi hoặc, nhanh chóng công phục.
"Mới thoáng dò xét qua miệng hạ nhân, là chuyện , Phùng gia gia cần quá lo lắng." Thẩm Bích Thẩm Phùng lão .
"À, , là chuyện ."
Nghe , Phùng lão xong mới nhẹ nhàng thở , khẽ thở dài, “Tuy rằng hiện giờ chiến sự phương nam bình , nhưng phương bắc ôn, khắp nơi gặp hỏa hoạn, gần đây bệ hạ vô cùng nóng nảy."
"Ừm, Phùng gia gia việc gì cũng nên cẩn thận một chút, chớ nóng nảy mắng khác khiến bệ hạ tức giận." Tuy rằng hoàng đế là gia gia của nàng, nhưng hoàng gia bản tính bạc bẽo, Thẩm Bích Thẩm cũng chắc ông như .
"Ừm, , con cần lo lắng, nhanh lo chuyện của con ." Phùng lão gật đầu mang theo hộ vệ vội vàng ngoài.
Phùng lão ở ngoài đường gặp Lâm Chấn, chờ khi hai cùng cung thì mới hóa Mộ Dung Húc khi ngủ đông mấy tháng, rốt cuộc lập chiến công, hơn nữa còn là công lớn.