Nhìn thấy Diêm Hộc công kích, những tên hộ vệ đều cảm thấy hoảng hốt, bọn vội vàng chạy đến tìm cách cứu viện nhưng vài bước cảm thấy cổ lạnh toát, mắt lập tức chìm màu đen tối.
Còn đầy một lát , tất cả hộ vệ của Diêm Hộc đều bỏ mạng, mấy chục t.h.i t.h.ể ngổn ngang, mùi m.á.u tươi quanh quẩn khắp rừng cây.
"Ngươi... Rốt cuộc các ngươi là ai? Ta chính là tôn tử của thủ phụ đương triều Diêm Tùng, các ngươi dám tập kích chính là sống nữa ?"
Thấy tất cả hộ vệ tiêu diệt trong thời gian ngắn ngủi, Diêm Hộc hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, cơ thể khẽ run lên nhưng vì mạng sống của nên vẫn cố chống đỡ, tự nhủ với chính rằng bản đang đối diện với bọn sơn tặc tầm thường mà thôi.
Hắn rút một chồng ngân phiếu từ trong n.g.ự.c áo , giọng run rẩy: "Nếu các ngươi cần tiền, ở đây một vạn lượng, chỉ cần các ngươi chịu thả thì tiền đều là của các ngươi, cũng bỏ qua chuyện xảy hôm nay!"
"Ồ, Diêm Hộc, Diêm đại thiếu gia ngươi chỉ giá một vạn lượng thôi ? Có quá rẻ ?"
Lúc một giọng trào phúng mang theo giá rét truyền đến từ trong bóng tối âm u, tiếng bước chân cũng chậm rãi đến gần.
"Diêm gia chúng tiền, nếu ngươi chịu thả , ngươi bao nhiêu tổ phụ của cũng thể cho ngươi." Vừa thấy tiếng , Diêm Hộc quá chú ý đến, chỉ cho rằng đoán trúng, những đều vì tiền tài mà đến đây, cảm thấy hy vọng sống sót nên kích động hét lớn lên.
"Ồ, Diêm gia tiền ?"
Lúc bóng cũng đến mặt , ánh sáng của bó đuốc chiếu rõ gương mặt Lưu Trường Phúc, mặt lúc là nụ trào phúng, vô cùng lạnh lùng : "Chỉ tiếc chỉ cần cái mạng chó của ngươi!"
"Lưu Trường Phúc, là ngươi!"
Nhìn thấy đến hóa là Lưu Trường Phúc, hai mắt Diêm Tùng trợn trừng lên, trong nháy mắt tất cả hy vọng sống sót của hóa thành tuyệt vọng, sẽ sống qua hôm nay.
Diêm Hộc chằm chằm Lưu Trường Phúc, lúc mặt tràn ngập căm hận và vẻ cam lòng.
Chính là hủy hết tất cả những thứ trong tay . Năm đó vẫn nên tiếc bất kỳ giá nào g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Trường Phúc mới đúng, bởi vì một chốc chủ quan mới ủ thành quả đắng của ngày hôm nay.
"Nhìn thấy ngươi tuyệt vọng lắm ? Yên tâm , tuyệt vọng vẫn còn ở phía .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1076.html.]
Lưu Trường Phúc dứt lời bước lên một bước, trường đao giơ cao, c.h.é.m đao đầu tiên xuống cánh tay Diêm Hộc.
"Phụt..."
"A... A a a..."
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, miệng phát tiếng kêu đau đớn, vô cùng thảm thiết, Diêm Hộc ôm vai của gào lên thảm thiết.
"Đạo các c.h.ế.t oan uổng c.h.é.m xuống."
Giọng của Lưu Trường Phúc vô cùng lạnh giá, trong đó vẫn kèm theo một phần cảm giác khuây khỏa, chờ đợi ngày quá lâu.
"A... Ngươi... Ngươi dám với !"
Diêm Hộc chịu đựng cơn đau nhức Lưu Trường Phúc bằng ánh mắt căm hận:
"Những kẻ dám mật báo cho ngươi, lão tử g.i.ế.c hết bọn chúng thì thế nào? Đáng đời bọn chúng! Dám với ? Nếu hôm nay Diêm Hộc thoát khỏi một kiếp, chắc chắn sẽ tính toán món nợ với ngươi!"
"Đáng tiếc ngươi sẽ cơ hội đó."
Sắc mặt của Lưu Trường Phúc lạnh lùng như băng, : "Đạo tiếp theo là vì Hoa Nương!"
"Ha ha ha, thì là vì nữ nhân ..."
Nghe , ban đầu Diêm Hộc sững sờ nhưng ngay đó mặt hiện vẻ trào phúng, rộ lên vô cùng dữ tợn: "Ngươi nhắc đến lão tử mới nhớ, nữ nhân cũng cay độc nhưng tư vị đặc biệt, lẽ cần ngươi cũng . Chỉ tiếc lão tử còn thoải mái thì bọn giặc Oa đoạt mất..."
"Ngươi đáng chết!"
Nghe đến đó cảnh tượng Hoa Nương c.h.ế.t thảm năm đó hiện lên mắt Lưu Trường Phúc, trợn mắt, gầm lên một tiếng, vung đao một nữa về phía Diêm Hộc, nhắm ngay giữa hán Diêm Hộc.
"A..."