Sau khi Lý Sanh Ngôn gọi về Kinh Thành để chữa bệnh cho hoàng thượng, khám hoàng thượng suy tim, cần thời gian nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, buông bỏ hết chuyện triều chính.
Không thể xử lý chính sự, điều nghĩa là hoàng đế cần ủy quyền cho khác xử lý chính sự, nhưng quyền lực thật khó mà , một khi buông tay cũng dễ dàng.
Mặc dù nọ, là con trai của !
" , nhưng là bệ hạ cũng con nối dõi, để bệ hạ uỷ quyền cho khác, chỉ sợ là khả năng."
Lý Ngôn Sanh cũng nên thế nào, nếu Hoàng đế tiếp tục việc vất vả như , thật sự còn cách nào xoay chuyển nữa.
"Tử Hinh ca, thật một chuyện vẫn một mực với ."
Nghĩ đến tiếp theo vẫn chuyện cần Lý Ngôn Sanh hỗ trợ, Thẩm Bích Thấm cắn răng, quyết định sự thật về thế của cho : "Vì Tử Hinh ca cần lo lắng chuyện ủy quyền ."
"Thì là như ..."
Cho dù là ai khi chuyện thế cũng đều khiếp sợ nên Lý Ngôn Sanh cũng ngoại lệ. Chờ đến khi cảm xúc của định , đó mới Thẩm Bích Thấm, hỏi: " Mộ Dung tướng quân về thế của cô nương ?"
"Chuyện , cũng rõ ràng lắm."
Nghe Thẩm Bích Thấm khỏi ngẩn ngơ. Về vấn đề nàng từng nghĩ đến, thế nhưng nếu Phùng lão thì lẽ Mộ Dung Húc cũng .
Bỗng dưng Thẩm Bích Thẩm nghĩ đến thảm án năm đó của Mộ Dung gia, nếu Mộ Dung Húc phận của nàng mà vẫn lựa chọn nàng thì tình cảm của dành cho nàng sâu sắc thế nào, cần cũng .
Nghĩ đến đây Thẩm Bích Thấm khỏi cảm thấy ấm áp, trong mắt lộ vẻ dịu dàng. Nam nhân đáng để nàng dốc hết tất cả để yêu .
Nhìn thấy biểu cảm mặt Thẩm Bích Thẩm, Lý Ngôn Sanh cũng nàng đang nhớ đến Mộ Dung Húc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1091.html.]
Ánh mắt trở nên ảm đạm, lúc gì cũng vô dụng, cố gắng nè nén cay đắng xuống, nhẹ giọng hỏi Thẩm Bích Thẩm: "Thấm Nhi, nghĩ gì thế?"
"À, Tử Hinh ca, xin , đang nhớ đến một chuyện."
Lúc Thẩm Bích Thẩm mới thể lấy tinh thần, nàng ngượng ngùng nở nụ , đó gương mặt nghiêm túc trở , Lý Ngôn Sanh : "Tử Hinh ca, sỡ dĩ chuyện với là vì cần hỗ trợ một việc quan trọng."
"Được, cô nương , !" Trong lòng Lý Ngôn Sanh nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu.
"Chuyện là thế ."
Thẩm Bích Thấm cho Lý Ngôn Sanh về âm mưu của Diêm Tùng: "Bây giờ tình hình của Hoàng thượng định, mắt cần cho Diêm Tùng về chuyện , chờ cho tình hình của ngài định hơn hãy .
Chỉ cần ông phối hợp là . Còn về việc ủy quyền, cứ để Hoàng hậu nương nương tự với Hoàng thượng.”
"Được, hiểu nên thế nào."
Nghe Thẩm Bích Thấm xong, Lý Ngôn Sanh cũng ý thức tình hình nghiêm trọng đến mức nào nên ghi nhớ kỹ những gì nàng dặn dò, lúc mới cáo từ rời .
Thảo nguyên Ngột Lương Cáp rộng lớn, mênh m.ô.n.g là nơi nhiều các căn lều chen chúc với , nơi cũng chính là trụ sở của bộ tộc Đóa Nhan.
Lúc , trong một căn lều bạc hoa lệ nhất đang một trận tranh chấp vô cùng quyết liệt.
"Trường Đồ, bây giờ lời của A ha ngươi cũng ? Nam Minh bên đều đồng ý, nếu ngươi chịu xuất binh, chúng thể đánh thắng Mộ Dung Húc?"
Thủ lĩnh bộ tộc là Đổng Hốt Lực tức giận của Đổng Trường Đồ.
"Ngươi là ruột thịt của , ngươi chịu giúp , ngươi nhạo báng ?"
"A ha, ngươi Mộ Dung Húc ghê gớm, đó ăn thua thiệt như thế còn thấy đủ ? Dũng sĩ của bộ tộc chúng vốn nhiều, ngươi tất cả bọn chúng đều c.h.ế.t sạch ngươi mới cam tâm ?"