Thấy nguy hiểm đến gần, những thuộc hạ  đều nhao nhao b.ắ.n mũi tên về phía Ngự Thiên Quân, đồng thời la lớn về phía Đổng Trường Đồ.
"Trước khi    hứa  dẫn các ngươi cùng trở về, bây giờ   thể vứt bỏ các ngươi!" Nghe  Đổng Trường Đồ cảm thấy  sốt ruột nhưng     rời  một .
"Thủ lĩnh,   ngài thì tộc nhân của chúng  mới  thể tiếp tục tồn tại, nếu  trong tương lai họ sẽ càng thê thảm hơn. Thê tử và hài tử của chúng  đều nhờ  ngài, nhất định ngài  chạy !"
Dứt lời mấy kỵ binh Thát Tử đột nhiên  đổi hướng, tất cả đều chạy về phía kỵ binh của Ngự Thiên Quân.
"Các ngươi trở về!" Thấy , vành mắt Đổng Trường Đồ  đỏ lên,   đau lòng gào lên.
"Thủ lĩnh,  mau, đừng để các   hy sinh vô ích." Thuộc hạ  cạnh lớn tiếng khuyên Đổng Trường Đồ.
"Đi!"
Một  nữa thoát  khỏi vòng vây của Ngự Thiên Quân, Đổng Trường Đồ cố gắng kìm nén nước mắt,   tiếp tục dẫn đầu  trong tộc chạy trốn.
"Muốn chạy? Không thể nào!"
Vịt  đến miệng còn  bay,   Long Nhất cho phép nó bay  như thế?
Chỉ thấy  hét lên một tiếng, nhảy khỏi chiến mã đang cưỡi, đáp xuống chiến mã bên cạnh, nhường dây cương cho kỵ binh bên cạnh, thúc  bụng ngựa đuổi theo Đổng Trường Đồ.
"Long quan!"
Thấy Long Nhất  phóng lên, kỵ binh ở phía  cũng vội vàng  theo , tất cả đều cưỡi ngựa xông lên. Thấy mấy  Long Nhất  đến gần, các tộc nhân còn  bên cạnh Đổng Trường Đồ  hề do dự  đầu ngựa , tay cầm chùy phóng về phía mấy  Long Nhất.
"Đừng!"
Mặt mũi Đổng Trường Đồ tràn đầy đau khổ,   gào lên  ngăn  nhưng tất cả bọn   chạy  xa. Nghĩ đến    dẫn theo gần như  quân của bộ tộc   tiêu diệt, Đổng Trường Đồ cảm thấy vô cùng đau đớn,    về   ăn  với vợ con của tác tộc nhân?
   cũng hiểu  nếu lúc  còn   thì sự hy sinh của các thuộc hạ sẽ trở thành vô ích,   chỉ  thể cắn môi, càng  sức quất ngựa.
"Ngươi chính là con mồi chủ tử   chỉ định,    thể để ngươi dễ dàng đào tẩu?"
Tuy Đổng Trường Đồ liều mạng đào tẩu nhưng đến bây giờ song phương  truy đuổi  suốt gần một trăm năm mươi dặm, ngựa   cưỡi  đến cực hạn .
Chỉ trong chốc lát, Long Nhất  dẫn theo một đoàn thuộc hạ của  đuổi đến, bao vây Đổng Trường Đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1097.html.]
"Thủ lĩnh!"
Lúc  những kỵ binh Thát Tử  bắt  tù binh cũng  đến bên , tất cả đều căm hờn, gào thét,  ngừng giãy giụa   cứu thủ lĩnh của .
 cơ thể bọn    trói chặt, căn bản  thể cử động.
"Hôm nay, cho dù   chết, tuyệt đối cũng   tù binh của các ngươi!"
Đổng Trường Đồ giơ cao chùy trong tay, chuẩn  quyết một trận tử chiến.
"Ngươi  thể thử! Nếu ngươi c.h.ế.t , chắc chắn những tộc nhân  sẽ  còn một mống nào  sống sót."
Long Nhất   lưng ngựa, lạnh lùng  Đổng Trường Đồ: "Hẳn ngươi   thủ đoạn của Ngự Thiên Quân chúng  thế nào."
Lúc  kỵ binh Ngự Thiên Quân thông thạo Hồ ngữ lập tức chuyển lời Long Nhất .
"Ngươi hèn hạ!" Nghe  con ngươi của Đổng Trường Đồ trừng lên,   lập tức mắng.
"À, các ngươi tấn công biên cảnh của chúng , g.i.ế.c , cướp của, tàn sát những bách tính tay trói gà  chặt của Nam Minh chúng , lẽ nào các ngươi quang minh  lạc?"
Long Nhất  hề  lay động,   châm biếm.
"Rốt cuộc ngươi  thế nào?"
Nghe Long Nhất , Đổng Trường Đồ cũng   đuối lý,     tiếp tục tranh luận nữa, ngẩng đầu, dữ tợn  về phía Long Nhất.
Nếu Long Nhất  g.i.ế.c   thì  g.i.ế.c từ sớm,    cần đuổi đến nơi  tốn nước bọt với  .
"Bây giờ ngươi chính là tù binh của chúng , chúng   cái gì, còn cần ngươi ?"
Long Nhất thản nhiên  Đổng Trường Đồ : "Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp,  cam đoan sẽ  động  tộc nhân của ngươi."
"Không , ngươi  thả họ ..."
"Bây giờ ngươi   tư cách  điều kiện với chúng ." Vẻ mặt Long Nhất vô cùng hờ hững,  khoát tay với kỵ binh bên cạnh .
"A..."