"Da mặt tỷ cũng quá mỏng , cứ  tý là thẹn thùng."
Thấy Quý Tư Linh  hổ, Thẩm Bích Thẩm cũng  trêu nàng  nữa, ôm nàng  một cái  : "Vậy thì Linh Nhi, hẹn hôm khác gặp nhé."
"Được."
Quý Tư Linh   theo bóng dáng dần  xa của Thẩm Bích Thẩm, nhưng đợi đến khi bóng dáng đó biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nước mắt của nàng mới  nhịn  mà rơi xuống,   cũng  ngăn . Đợi  khi  khỏi cung điện,    cửa cung cao lớn  mặt, lúc  Thẩm Bích Thẩm mới thở  một .
Được  vua thua  giặc, Diêm Tùng, ván cờ  cuối cùng vẫn là nhà họ Thẩm chúng  thắng!
Tất cả  chuyện đều  kết thúc !
Quay  , Thẩm Bích Thẩm liền  thấy Lưu Trường Phúc đang dừng xe ngựa đợi ở  cổng, bên cạnh còn  một thanh niên  hơn hai mươi, chính là Thường Kế Tổ.
"Muội chính là tiểu biểu  của  ?"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm  , Thường Kế Tổ lập tức vui mừng ,  khi quan sát nàng một lượt, liền khen ngợi : "Chẳng trách tổ mẫu vẫn luôn khen , với dung mạo và khí chất  của biểu , quả thực đúng là giai nhân tuyệt sắc nhất thiên hạ."
"Bích Thẩm kính chào biểu ca"
Đối với  biểu ca hướng ngoại , Thẩm Bích Thấm lập tức đưa  phán đoán, đây là một   tính cách phóng khoáng, cởi mở.
"Biểu , bây giờ    về phủ tướng quân ? Hai chúng  cùng đường, trùng hợp  thể  về cùng  luôn." Thường Kế Tổ cực kỳ nhiệt tình .
Hắn càng  càng thích  biểu  trông xinh  tài giỏi  của .
"Được ạ,  thì  phiền biểu ca ."
Giơ tay  đánh khuôn mặt tươi ,    nhiệt tình mời như , Thẩm Bích Thẩm thật sự  cách nào từ chối , chỉ  thể mỉm  gật đầu.
Sau đó,  xe ngựa, Thẩm Bích Thẩm mới    biểu ca  của   chỉ  tính cách tùy tiện mà còn là một   nhiều,  nhiều đến mức nàng  xen mềm  câu nào!
Người luôn lanh mồm lanh miệng như Thẩm Bích Thẩm cũng là  đầu tiên cảm nhận  sự thất bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1108.html.]
Nàng cực kỳ khó hiểu, cái tên nhãi  rốt cuộc là  ở   nhiều chủ đề như ? Nàng còn  kịp  gì ,   tự    một đống !
Tuy nhiên, mặc dù hai     chuyện với , nhưng thái độ  thiết của Thường Kế Tổ vẫn khiến trong lòng Thẩm Bích Thẩm cảm thấy  ấm áp.
Có thể  chút giấu diếm  tất cả  chuyện trong nhà với nàng, điều đó chứng tỏ rằng  thanh niên  mắt  thật tình coi nàng như  , cho nên mới  thể nghĩ cách  cho nàng vui, cố gắng kéo gần quan hệ với nàng.
"Biểu , biểu ca phát hiện hai chúng   chuyện thật sự  hợp,  lâu  thấy vui vẻ như .”
Sau khi đưa  đến  cửa phủ tướng quân, vẻ mặt Thường Kế Tổ  chút  lỡ : "Biểu ca lập tức  về biên cảnh, thật sự   bao giờ mới  thể gặp  ,    quá vội,  kịp mang theo quà về, đợi   nhất định sẽ tặng cho ,  đừng  quên  nhé."
"Được,  nhất định sẽ  quên.”
Thẩm Bích Thẩm mỉm  gật đầu, nhưng trong lòng  âm thầm phì ,  một  biểu ca đặc biệt như , cho dù nàng  quên cũng khó quên !
"Được, chúng  hứa  đó, biểu , nếu như  cơ hội đến Tuyên phủ, nhất định  đến chỗ ca ca đấy,  dẫn   cưỡi ngựa, ngựa chạy  thảo nguyên rộng lớn, cực kỳ kích thích."
Những lời của Thẩm Bích Thẩm rõ ràng khiến Thường Kế Tổ cảm thấy vui vẻ,  vươn tay vỗ vai của Thẩm Bích Thấm,  đó mới lưu luyến : "Vậy biểu ca  đây, hẹn   gặp  nhé!"
"Vâng ạ, nếu   Tuyên phủ, nhất định sẽ đến thăm ."
Thẩm Bích Thấm  gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, vị biểu ca  của nàng cũng thật đúng là  coi nàng như nữ tử , : "Biểu ca,  đường cẩn thận, hẹn   gặp !"
"Biểu , bảo trọng."
Sau khi gật đầu với Thẩm Bích Thấm, Thường Kế Tổ nhảy lên ngựa của , ôm quyền  to với Thẩm Bích Thẩm,  đó vung roi phóng .
"Cô nương, vị thế tử của Trịnh Quốc công  thật sự  đặc biệt."
Lưu Trường Phúc ở bên cạnh  nhịn   : "Không chỉ   thói ăn chơi trác táng như những con cháu thế gia khác, tuổi còn trẻ  lên chiến trường, vị  đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà."
"Hổ phụ vô khuyển tử [1], nam nhi của Trấn Quốc công phủ  ai   tài cả."
[1] Hổ phụ vô khuyển tử: ý là  cha  tài thì tất nhiên sẽ  sinh   con bất tài, lời khen ngợi con nhà  .