Nghe , mặc dù trong lòng mấy  Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy  chút khó hiểu, nhưng cũng  hỏi nhiều, cùng   ăn tối.
Về phần Thẩm lão thái, tất nhiên  sắp xếp ăn cơm một  trong phòng của  hầu, nhưng mà, về phương diện ăn uống cũng  đối xử tệ bạc với bà .
Cả nhà đoàn viên,  khí  bàn ăn tất nhiên cũng tràn ngập sự vui vẻ hòa thuận, đợi  khi ăn cơm xong, Phùng lão dẫn theo   đến thư phòng,  lệnh cho Lưu Trường Phúc và mấy Long Ẩn Vệ canh giữ ngoài cửa.
"Phùng lão,  chuyện gì ,   trịnh trọng như ?"
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Phùng lão và Thẩm Bích Thẩm, trong lòng của Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đều cảm thấy khó hiểu, ngay cả Thẩm Bích Tuyết cũng  hiểu  chuyện gì.
Sao một bữa cơm đoàn viên đột nhiên  trở thành  khí bí bách trầm trọng như  ?
"Cha nương, thật    con bảo hai  đến kinh thành là  để cho hai  đến nhận  .” Thẩm Bích Thẩm và Phùng lão  ,  đó mới :
"Dựa  cái khóa trường mệnh đó, con     phận của cha."
"Cái gì!"
Nghe , Thẩm Thủ Nghĩa  sửng sốt một chút,  đó run rẩy vươn tay lấy chiếc khóa ngọc trường mệnh trong lòng ,  Thẩm Bích Thẩm kích động : "Thấm Nhi, con... những gì con  đều thật ?"
"Vâng."
Thẩm Bích Thẩm gật đầu,  đó sắc mặt nghiêm túc : "Cha,  thế của cha  chút đặc biệt, mong cha  thể giữ bình tĩnh, nương, cả nương cũng .”
"Được."
Nghe , hai phu thê liếc  ,  đó đồng loạt gật đầu.
"Cha, cha thực  chính là đại hoàng tử năm đó  bệ hạ lạc mất ở trong dân gian, cho nên,  sinh phụ  của  là đương kim thánh thượng, mà mẫu  của  cũng chính là đương kim hoàng hậu."
Thẩm Bích Thẩm chậm rãi  từng chữ từng chữ một.
"Choang.."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1110.html.]
Nghe , Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đang đắm chìm trong sự khiếp sợ, chén tràn trong tay Thẩm Bích Tuyết đột ngột rơi xuống đất.
"Chuyện ... chuyện    thể ?"
Lúc  Thẩm Thủ Nghĩa mới giật  tỉnh táo, vẻ mặt mờ mịt : "Thấm Nhi , cha lớn lên ở phủ Chương Châu, lúc đại hoàng tử mất tích cũng   khả năng mất tích xa như ,    nhầm lẫn ở  ?"
"Không , Điền Hạnh Hoa   , năm đó Thẩm Trường Thanh đúng là  đến kinh thành, cha là  ông  mang từ kinh thành về phủ Chương Châu."
Thẩm Bích Thấm lắc đầu,  đó nghiêm túc : "Hơn nữa, dung mạo của cha giống bảy tám phần dung mạo của Trịnh Quốc công khi còn trẻ, chắc chắn  thể nhầm ."
"Đây... đây là thật..."
Nghe đến đây, Thẩm Thủ Nghĩa lập tức cảm thấy choáng váng, ngẩn ngơ  chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc trong tay,  từ tên nông dân bình thường xoay  một cái đột nhiên biến thành hoàng tử tôn quý nhất, chuyện  nghĩ  cũng cảm thấy khó mà tin .
"Cha, hôm nay con  chuyện  cho cha, cũng là bởi vì bệ hạ  quyết định truyền ngôi cho , ngày mai sẽ triệu   cung để nhận tổ quy tông,  đó kế thừa ngôi vị."
Thẩm Bích Thẩm  Thẩm Thủ Nghĩa nghiêm nghị : "Đây là chuyện trọng đại, cho nên con   với , để  chuẩn  tinh thần."
"Thấm Nhi , chuyện , con   chuyện  từ lúc nào?"
Sau khi im lặng một lúc lâu, Thẩm Thủ Nghĩa mới lên tiếng hỏi Thẩm Bích Thẩm:
"Cho nên, Điền Hạnh Hoa cũng   phận của cha ?"
"Từ đầu con   chuyện  ."
Thẩm Bích Thấm lắc đầu : "Tuy nhiên Điền Hạnh Hoa thực sự    phận của cha, năm đó bà  còn từng cho rằng cha chính là con ngoài giá thú của Thẩm Trường Thanh."
Nếu như Điền Hạnh Hoa thật sự   phận của Thẩm Thủ Nghĩa, thì với tính cách của bà , chắc chắn sẽ cố gắng lấy lòng ông ,   thể đối xử tệ bạc với ông  như  chứ.
"Haizzz, vì để bảo vệ bí mật , chắc     chịu đựng  nhiều khổ sở đúng ."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Thủ Nghĩa mới  Thẩm Bích Thẩm : "Thấm Nhi, cha cảm ơn con."
Bất kể  phận của đối phương là gì, thì điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của Thẩm Thủ Nghĩa chính là  tìm thấy cha  ruột của , hiện giờ  tìm  , mặc dù kết quả khiến  cảm thấy kinh sợ, nhưng sự vui sướng  nhiều hơn sợ hãi, ông  thật sự hi vọng ngày mai  thể đến nhanh một chút.