Lúc   những lời  thì Mộ Dung Húc hướng mặt qua một bên khác, tuy rằng mặt   râu ngăn cản, che chắn  thể  rõ vẻ mặt nhưng vẫn  thấy  lỗ tai đỏ bừng bán  hẳn.
"Phụt... Được,  cảm ơn Mộ Dung ca ca."
Tên Mộ Dung Húc , đây là đang ngượng ngùng ?
Thẩm Bích Thẩm đột nhiên cảm thấy tâm tình  , duỗi tay cầm lấy tay Mộ Dung Húc,  nghĩ đến đại thúc  còn  lúc săn sóc như , tính tình thật sự là  chút chất phác.
Hai   nhanh  trở về, khi  thấy hai  dắt tay  cùng về thì đôi mắt của Phùng lão đột nhiên trừng lớn lên,  đó dùng vẻ chế nhạo  về phía Mộ Dung Húc.
Mộ Dung Húc   đến cảm thấy   tự nhiên, liền buông tiên thảo  vai xuống và  lên lầu trúc.
Hắn nhẹ nhàng để tay lên  n.g.ự.c trái,   rõ vì  tim   đập nhanh như , cảm giác non mềm  vẫn còn lưu  trong bàn tay. tựa như là  gì đó xuyên thấu  đó , khiến cho trái tìm  đập nhanh nhưng cũng  nhanh  đó  khiến cho trái tim của  cũng mềm mại   nhiều.
Loại cảm giác xa lạ   cũng  từng  trải qua, đúng là vô cùng xa lạ, nhưng dường như... Cũng  tệ lắm.
"Mộ Dung đại... Ca ca,    ?"
Thẩm Bích Thấm  hiểu chuyện gì,     vấn  ,  đột nhiên   để ý đến  khác nữa, đại thúc  đúng là tính tình ngày càng cổ quái.
"Nha đầu, ngươi gọi Húc Nhi là ca ca?" Phùng lão  tủm tỉm  Thẩm Bích Thẩm
" ,   cháu gọi là đại thúc,   cũng  để ý đến cháu, nên chỉ  thể sửa miệng ."
Trên mặt Thẩm Bích Thấm đều là vẻ bất đắc dĩ, đại thúc  thật sự là ngang ngược, so với đứa nhỏ còn khó chiều hơn.
"Vậy là  , gọi ca ca là  , nha đầu, ngươi  đang nghĩ đến món ăn gì mới ?"
Phùng lão hiện lên vẻ mặt sung sướng đầy ý  gật đầu,  đó liền  bỏ tiên thảo lớn đặt  mặt đất hỏi.
"Cỏ  gọi là tiên thảo, cháu   thạch tiên thảo ăn,  ngon    tác dụng dưỡng sinh, chỉ là cần  phơi khô  mới , chờ mấy ngày nữa, cháu sẽ  cho  ăn thử.
Thẩm Bích Thẩm  tiên thảo  mặt đất mà vui vẻ .
"Nha đầu, ngươi   vì  cỏ   gọi là tiên thảo ?" Phùng lão nghi hoặc hỏi.
"Hả... Cái , cháu  một lão nông phu , ông  còn  gia tộc của bọn họ nhiều đời dùng loại cỏ  để giải nhiệt."
Thẩm Bích Thấm sửng sốt một chút  đó  tiếp,"Người nọ còn  loại cỏ   một câu chuyện cổ nên mới gọi là tiên thảo."
"Ồ,  thật sự cảm thấy  chút tò mò, ngươi  thể kể cho   câu chuyện cổ  một chút  ?"
24
 
Chương 221: Tiên Thảo Khô
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-221.html.]
"Có thể ạ."
Thẩm Bích Thấm  chút do dự gật đầu. “Truyền thuyết kể rằng  thời tam quốc, Ngô Hưng, tổ tiên của bọn họ  thu thập các loại thảo dược để chữa bệnh cho mẫu   say nắng, chính họ cũng  say nắng,  khi tỉnh dậy thì tìm thấy tiên thảo đông lạnh hình thành tự nhiên, liền thu thập 'tiên thảo để chữa hết bệnh cho mẫu . Vì tác dụng giải nhiệt thần kỳ của nó, tổ tiên của bọn họ gọi nó là ‘’tiên thảo’’, từ đó về , bọn họ vẫn luôn gọi nó là tiên thảo."
"Thì  là thế, loại thảo dược  giải nhiệt mùa hè  , cho nên cái tên   thích hợp." Phùng lão vuốt râu gật đầu,  đó tiếp tục hỏi,"Cháu  mới  cháu cần tiên thảo khô?"
 "Vâng, hơn nữa tiên thảo khô bảo quản càng lâu thì hiệu quả càng , nhưng hiện tại xem  chúng  chỉ  thể tạm chấp nhận. ‘’
Tuy  thể kiếm  tiên thảo khô , nhưng thu hoạch hôm nay   Thẩm Bích Thẩm mừng rỡ như điên.
"Nha đầu, nếu cháu  như  thì thật là  vặn,    nhiều tiên thảo khô, nếu cháu cần  sẽ cho cháu, bình thường   dùng tiên thảo tươi để pha ,  lượng tiên thảo khô còn  ở trong nhà chỉ là lưu giữ để đề phòng thôi."
Nghe Thẩm Bích Thấm  xong, vẻ mặt Phùng lão ôn hòa tươi  .
"Phùng gia gia  tiên thảo khô  ạ? Thật sự là quá ! Cảm ơn Phùng gia gia!"
Nghe  lời , Thẩm Bích Thẩm lập tức trừng lớn đôi mắt, ánh mắt rực rỡ lấp lánh. "Ừ, cháu  theo  , nơi   cất giữ  nhiều,   cất giữ lâu như  thì thảo dược  còn sử dụng  , vứt  thật đáng tiếc, cho nên  liền cất ở nơi đó, nhưng lúc rảnh rỗi  vẫn lấy nó  phơi nắng, chất lượng tuyệt đối  thành vấn đề" Phùng lão    dẫn Thẩm Bích Thẩm đến một một phòng nhỏ  tầng hai của túp lều tre.
Vừa đến gần túp lều, liền ngửi thấy mùi thảo dược tươi mát, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy đây hẳn là nơi Phùng lão cất giữ dược liệu.
Quả nhiên,  bước   thấy  nhiều thảo dược  sắp xếp ngăn nắp.
"Nha đầu, cháu xem chừng  đủ ?" Phùng lão chỉ  một cái sọt tre trong góc .
"Đủ  đủ , chừng  đủ cho cháu dùng  lâu, chờ dùng xong chừng , tiên thảo mới chắc chắn  tích lũy  ít."
Vẻ mặt Thẩm Bích Thẩm cảm kích ,"Cảm ơn Phùng gia gia, cháu cũng   nên cảm tạ ông như thế nào....
"Nếu thật sự  cảm tạ ,   mỗi ngày đưa cho  một ít tiên thảo đông lạnh là , lão nhân sợ nóng, cho nên thích những đồ ăn giải nhiệt ." Phùng lão  ha hả .
"Được ạ, tuyệt đối  thành vấn đề, Phùng gia gia yên tâm, chỉ cần thành công nhất định  đầu tiên cháu đưa đến chính là ông."
Thẩm Bích Thấm   tiến lên cầm cái sọt tre ,  phát hiện nó  nặng, nàng lôi túm đều  mảy may di chuyển, càng đừng  nhấc lên.
"Ha hả.." Nỗ lực một lúc lâu   kết quả, mới  hổ ngẩng đầu  tự giễu một tiếng với Phùng lão.
"Nha đầu, cháu tiết kiệm sức lực ,  bảo Húc Nhi giúp cháu đưa về"
Dáng vẻ  của Thẩm Bích Thẩm thật sự quá khôi hài, Phùng lão  mà  nhịn  , vẻ mặt bất đắc dĩ gọi Mộ Dung Húc đến hỗ trợ.
Thẩm Bích Thẩm kéo  kéo  mà cái sọt tre  nhúc nhích, Mộ Dung Húc chỉ dùng một tay  nhẹ nhàng nhấc lên, trở tay đặt nó lên  vai.
Thẩm Bích Thấm ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm, gật đầu bội phục.
" , còn  những tiên thảo mới hái đó." Đi  khỏi túp lều tre, Thẩm Bích Thẩm vội vàng nhắc nhở.