Sau khi Quý Hiên Dật ưu nhà ăn xong bánh ngọt, lúc mới lên tiếng: "Ta thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là thứ duy nhất thể khiến ăn hết cả miếng"
"Nghe thấy , những gì cũng đang cố ý phóng đại nhé."
Quý Tư Linh ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Bích Thẩm, đắc ý : "Quý chưởng quầy, ông thấy ?"
"Cái , ha hả."
Quý chưởng quầy sớm ăn xong điểm tâm trong đĩa của , nhưng hai mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ba miếng bánh ở bàn, khi câu hỏi của Quý Tư Linh, ông mới ngại ngùng , xoa xoa tay, mỉm thiết với Thẩm Bích Thẩm, : "Thẩm cô nương, loại điểm tâm thể đặt hàng lượng lớn ?"
"Chỉ cần đến để mua phương thuốc thì tất cả đều dễ chuyện." Thẩm Bích Thấm mỉm gật đầu .
"Ha hả, tất nhiên là như , tất nhiên là như ."
Quý chưởng quầy liếc mắt Quý Hiên Dật một cái, thấy sự vui nhè nhẹ lộ trong mắt , ông lập tức từ bỏ ý định mua phương thuốc, trái lòng gật đầu lia lia.
"Bánh kem trong cửa hàng của chúng nhiều loại, nếu như Quý chưởng quầy thành ý hợp tác, chúng thể thảo luận chi tiết về vấn đề ." Có chuyện ăn tự đưa đến cửa, Thẩm Bích Thẩm tất nhiên vui vẻ nhiệt tình .
"Được, ngày mai sẽ cho đến đây thương lượng việc với Thẩm cô nương." Chưởng quầy Quý đương nhiên hiện giờ là thời cơ để lời của Quý Hiên Dật, nên chỉ gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-274.html.]
"Nha đầu, mấy lời đúng thật là sai, chỉ là các gian bố trí như thế nào, xong ?"
Thấy hai xong, thì lúc Quý Hiên Dật mới lười biếng tựa lưng ghế , nội thất xung quanh hỏi.
Nội thất bố trí gác khá , nhưng cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của đương thời, đây cũng là nguyên nhân mà lúc Quý Hiên Dật cùng Quý chưởng quầy thì lập tức nhíu mày.
Nếu Quý Hiên Dật mở miệng hỏi thì Thẩm Bích Thẩm cũng ý giấu giếm, đó liền đem suy nghĩ của bản đơn giản thuật một .
"Cho nên cũng một nơi để bàn công việc mà một chỗ để thể tĩnh tâm thả lòng, một phòng riêng ở bên trong, chỉ hai , thể mà cũng thể gần gũi cùng chuyện tâm sự."
Thẩm Bích Thẩm mỉm "Mấy ngày nữa ở đây còn chuyển đến một ít sách, nên đây cũng là nơi để thể đến để sách, thả lỏng.
Nghe xong lời Thẩm Bích Thấm tự thuật, hai mắt của Quý Hiên Dật và Quý chưởng quầy đều đồng thời sáng ngời, Thẩm Bích Thẩm đúng là gan lớn, ý tưởng cũng vô cùng mới mẻ, hơn nữa tính khả thi còn cao!
Nơi giải trí thế gian đúng là hề ít, nhưng ý tưởng kinh doanh sáng tạo khác như của Thẩm Bích Thấm từng ai qua, quán rượu quán thì ồn ào quá mức, thanh lâu thì xa hoa lãng phí, tiệc thì quá mức nghiêm túc, đa là những sĩ phu tụ hội , mấy gian phòng của Thẩm Bích Thấm vặn bù đắp những chỗ thiếu sót đó, mở một quán phong cách vô cùng mới mẻ.
Quý chưởng quầy càng nghĩ càng kích động, cả đều run lên nhè nhẹ, chỉ
nghĩ đến mở cửa hàng của Thẩm Bích Thẩm thì trong lòng ông dâng lên một cảm giác ảo não cùng mất mát mãnh liệt, đáng buồn cho ông , buôn bán nhiên nhiều năm như , thế mà thể nghĩ còn từng nghĩ !
Sau đó nghĩ đến Thẩm Bích Thẩm mới chín tuổi, nhớ đến ông , là quản lý thương nghiệp 40 mà ánh mắt còn bằng một tiểu cô nương chín tuổi, đột nhiên lúc ông cảm thấy bản sống bao nhiêu năm nay thật là thất bại!