"Tiểu thư, sẽ rời khỏi tiểu thư, theo tiểu thư mãi" Thẩm Bích Thấm dứt lời, Nhị Nha hoảng hốt lắc đầu lia lịa.
"Nô tỳ cũng ." Đại Nha kiên quyết.
"Không ai chuyện tương lai. Hơn nữa lẽ nào các ngươi lấy chồng" Thẩm Bích Thấm khẽ : "Ta ghi nhận tấm lòng của hai , chỉ là nếu như đến lúc nên chia tay thì vẫn chia tay."
"Đừng, nô tỳ theo hầu hạ tiểu thư, tuyệt đối sẽ rời !" Nhị Nha c.h.é.m đinh chặt sắt .
"Được , chỉ cần ngươi chịu theo, cũng đuổi các ngươi ."
Thẩm Bích Thấm thêm lời nào nữa, nàng mỉm : "Phong hoa tuyết nguyệt. Đại nha, ngươi tên Phong Ngâm, Nhị Nha là Hoa Tụng."
Nghe đến Phong Ngâm hai mắt Đại Nha sáng lên: "Hứa Phong Ngâm."
"Hoa Tụng dễ ! Hứa Hoa Tụng. Đại tỷ, chúng tên ."
Nhị Nha hưng phấn ngừng hô to: "Hừa Hoa Tụng, Hứa Hoa Tụng! Thật dễ ! Nô tỳ thích! Tạ ơn cô nương."
"Thích là . Ta tên Thẩm Bích Thấm, trong nhà xếp cuối cùng, các ngươi cũng cần gọi là tiểu thư, cứ gọi cô nương là .
Đại hộ mới dùng 'tiểu thư', họ chẳng qua cũng chỉ là nông hộ tầm thường, xưng hô tiểu thư trái vẻ chẳng cả.
"Vâng." Hai họ vội vàng gật đầu.
Sau đó Thẩm Bích Thấm hỏi thăm một phen nữa mới một trong họ mới mười ba tuổi, còn mười bốn. Đại Nha, đúng, bây giờ nên gọi là Phong Ngâm, tháng ba năm nay cũng là lúc Phong Ngâm bước cập kê.
"Nước nóng xong đây, các ngươi mau tẩy rửa một phen ! Trước tiên mặc y phục của Tuyết Nhi và Ngọc Nhi!" Thẩm Lâm thị qua đưa y phục sạch cho hai họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-295.html.]
"Đa phu nhân!"
Thẩm Lâm thị dịu dàng, ấm áp khiến hai họ cảm thấy giống như nương của , trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Chờ đến khi rửa mặt sạch sẽ , Thẩm Bích Thẩm cũng hài lòng khẽ gật đầu.
Đường nét mặt họ dù xuất sắc như một nhà của Thẩm Bích Thấm nhưng cũng thanh tú, đoan chính, khi chất tinh khiết, đều là những lòng đơn giản.
"Không tệ! Đến đây ăn mì ! Đây chính là mì chính tay nương của cho hai ngươi." Thẩm Bích Thấm vẩy tay gọi hai họ.
"Đa tạ phu nhân, cô nương" Hai tỷ , cảm ơn mới xuống bàn, họ nhanh chóng bắt đầu ăn.
"Ừm, ngon!"
"Rất ngon!"
Hai đều đói bụng vô cùng nên động tác ăn nhanh, ăn khen ngợi, tiếng khen cũng rõ ràng, chóp mũi và khóe miệng đều dính đầy nước canh mà gì, tuy động tác ăn của hai họ đều dễ nhưng Thẩm Bích Thấm và Thẩm Lâm thị ghét bỏ mà còn cảm thấy vui, thể ăn chứng tỏ sức khỏe mới vấn đề, đây chính là phúc.
Sau khi ăn hết mì, no bụng thì cơn buồn ngủ ập đến, ba tháng qua hai tỷ đều sống trong hãi hùng, lo lắng mà từng nghỉ ngơi. Bây giờ yên lòng nên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cho dù cố gắng kìm chế nhưng sự tác động của cơn buồn ngủ, đầu họ ngừng gục xuống.
"Nơi việc cho hai ngươi, mau nghỉ ngơi cho !"
Nhìn thấy hai họ gừng lập lập hành động giống như gà con mổ thóc, cùng mặt cũng sắp vùi bát, Thẩm Bích Thấm dở dở mở miệng lên tiếng đuổi .
"Cô nương, nô tỳ...
Nghe Thẩm Bích Thấm , trong nháy mắt hai họ giống như tỉnh táo , vô cùng hoảng hốt Thẩm Bích Thấm, còn cho rằng Thẩm Bích Thấm tức giận, trong lòng ngừng hối hận chính quá vô dụng, thể khống chế nổi mí mắt như thế.