Trong thôn, nếu    mua đất hoặc bán đất đều  đến thông báo cho thôn trưởng, chỉ  thể để thôn trưởng hỗ trợ đưa đến chỗ quan phủ lấy  con dấu của quan phủ thì khế ước  dấu màu đỏ mới  xem là chính quy, nếu  cũng chỉ  xem là khế ước trắng và   quan địa phương chứng nhận.
Nếu cầm theo khế ước   con dấu màu đỏ  thưa kiện cũng chính là đang tự thừa nhận  trốn thuế,  những   quan phủ ủng hộ mà còn  mất tài
sản liên quan đến vụ án, quả thực chính là mất cả chì lẫn chài. Vì  để tránh phiền toái  cần thiết, cho dù bốn phần trăm thuế  bạ   đắt nhưng tất cả   đều lựa chọn   khế ước dấu đỏ.
Cho nên lúc  nhà chính bên   bán đất thì chắc chắn  đến chỗ thôn trưởng tiến hành ủy thác.
"Được!" Đã đưa  quyết định, Thẩm Thủ Nghĩa   hai lời, ông  gật đầu đồng ý.
Thẩm Lâm thị trở về phòng lấy  một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng đưa cho Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Thủ Nghĩa cũng nhanh chóng rời khỏi nhà  tìm gặp thôn trưởng.
Tuy  đó  trong nhà  từng  để Thẩm Bích Thẩm quản lý tiền nhưng dù  phụ mẫu vẫn còn đó, để một đứa bé như nàng quản lý tiền bạc thì đúng là   cho lắm, quan trọng nhất là vì nàng tin tưởng Thẩm Thủ Nghĩa.
Thẩm Thủ Nghĩa chẳng qua vì quá  hiếu mà trở nên ngu , thật  ông  cũng là một  cực kỳ thông minh, bây giờ  tỉnh táo  nên tuyệt đối sẽ là một   thể gánh vác trách nhiệm.
Giao tiền cho Thẩm Thủ Nghĩa quản, Thẩm Bích Thẩm  yên tâm.
Cuối cùng bảy mẫu đất trồng dâu cũng  mua về với giá bảy lượng một mẫu, vốn dĩ bốn phần trăm thuế  bạ là  mua chi  ba phần trăm,  bán chi  một phần trăm nhưng Thẩm Thủ Nghĩa cũng   so đo với  của nhà chính nên ông  đồng ý thanh toán tất cả.
Vì  cuối cùng  chi   đến năm mươi mốt lượng, giá cả thế  quả thực  cực kỳ lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-331.html.]
Trong nhà   đất trồng dâu,  vui mừng nhất  ai khác ngoài mấy  Thẩm Lâm thị. Tuy nuôi tằm vất vả nhưng trong lòng họ vẫn luôn cho rằng một  phụ nữ chuẩn mực nên chịu khó một chút,  thể  một  thê tử, mẫu  lười biếng, nam cày nữ dệt, vì  nuôi tằm là một công việc họ thích nhất.
Tháng chín  đúng bắt đầu thời điểm nuôi tắm mùa thu. Tri huyện   Thẩm Bích Thẩm  mua đất trồng dâu thì giấy tờ thủ tục   phê xuống cùng ngày hôm đó, cho nên mấy  Thẩm Lâm thị cũng bắt đầu hành động, họ chạy đến khắp nơi trong thôn mượn tằm giống.
Hiện tại cả nhà Thẩm Thủ Nghĩa đều    trong thôn bàn luận bằng những lời  , các thôn dân  Thẩm Lâm thị   mượn tằm giống, tất cả đều nhiệt tình lấy  cho, họ còn bảo  cần trả .
Tuy mỗi nhà lấy   nhiều nhưng hầu hết  trong thôn đều đưa đến một ít, góp gió thành bão, vì  mà trứng tằm cũng  đủ.
Thời gian trôi qua  nhanh, mới đó  đến giữa tháng chín. Lúc tắm con  ấp , tương lên men mà Thẩm Bích Thẩm   đó cũng  đủ thời gian.
Lúc bình gốm  mở , mùi tương nồng đậm lập tức bay  tán loạn, lúc  tương đậu tằm  màu nâu đỏ, sáng bóng, chỉ  thấy thôi   mê  khiến con sâu đói trong bụng    rục rịch nổi dậy.
"Thật sự  ngờ mấy thứ mọc lông đó   thể   đồ ăn thơm như ."
Mấy  Thẩm Lâm thị  cạnh  theo mà tấm tắc lấy  lạ, nếu   họ tận mắt chứng kiến thì   tin .
"Hừ,  đó con   , bây giờ    tin ?"
Thẩm Bích Thấm khẽ hừ một tiếng, nàng hất cằm, vểnh mũi lên trời,   dáng vẻ cực kỳ
đắc ý : "Đây cũng chỉ mới là bước đầu tiên thôi, chờ cho đến khi tương đậu tằm    thành công thì   sẽ   cái gì mới gọi là mỹ vị nhân gian"