Gần đây   nhiều tin tức bên  núi thường  sơn tặc tập kích đến những thôn gần đó,  những các thôn dân mà Thẩm Bích Thấm  thấy cũng  bất an trong lòng. Nàng    lượng sơn tặc  ít, chỉ  vài thôn làng gần đó sợ là  thỏa mãn  lòng tham của bọn họ.
Tuy khả năng đạo phỉ từ phía bắc tiến về phía nam là  lớn nhưng  sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tóm  đề phòng  vẫn hơn, vẫn nên nhanh chóng  thành các biện pháp phòng ngự đảm bảo an  vẫn hơn.
"Nha đầu con  lười biếng thì  , còn cái gì mà  xem thử, con  thể hiểu mấy chuyện đó ?" Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Lâm thị thật sự  bực  buồn .
Nhà bà   khuê nữ đúng là     chiều hư, tính tình càng ngày càng mạnh mẽ, còn  múa đao múa kiếm, ngoại trừ  thức ăn  thì   hứng thú gì với mấy việc mà một cô nương gia nên học, nếu cứ như  đến   gả  , thật sự   nhà chồng sẽ chê  như thế nào.
Thật sự bà  vô cùng rầu rĩ.
"Ha ha ha, nương, nhào bột  chè trôi nước gì đó  nhiều  như nương  là  ,  gì cần một  như con." Bị vạch trần, Thẩm Bích Thấm ngượng ngùng  khan vài tiếng ha ha.
Lấy Trường Giang  ranh giới, đông chí ở phương bắc thì ăn sủi cảo, phương nam  ăn chè trôi nước, từng nhà trong thôn sẽ  mua gạo nếp về tự  nhào bột, vo viên nấu chè.
Cũng bởi vì  mà  một đoạn thời gian Thẩm Bích Thẩm  lầm tưởng đồng chí và Nguyên Tiêu chính là cùng một ngày lễ, bởi vì ở Mân Nam bên ,  hai ngày lễ    đều ăn chè trôi nước.
"Nương tử,  cảm thấy Thấm Nhi   xem thử cũng  sai. Huống hồ thôn trưởng còn đặc biệt  phân phó dẫn cả Mộ Dung tiểu ca đến đó, Thấm Nhi cũng là  gánh trách nhiệm."
Lúc Thẩm Thủ Nghĩa  chuyện thì ông   ăn xong, ông   lên  với Thẩm Bích Thẩm bằng thái độ  cưng chiều: "Thấm Nhi, ăn xong ? Ăn xong thì hai chúng  mau chóng   việc lớn thôi!"
"Xong  ạ."
Thấy Thẩm Thủ Nghĩa nháy mắt với , Thẩm Bích Thẩm lập tức hiểu  ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-335.html.]
Nàng lùa hai ba đũa cơm trong bát ,  đó kéo dài giọng phụ họa theo  hai  họ  lập tức rời khỏi nhà trong khi những  còn  trong nhà còn  kịp phản ứng.
Liệt Diễm  thấy  cũng lập tức chở theo ba con mèo, hí hửng nện bước chân đuổi theo.
"Các  xem! Các  xem!"
Rất lâu  đó Thẩm Lâm thị mới từ từ tỉnh táo , vẻ mặt bà  vô cùng buồn bực phàn nàn với mấy  Thẩm Bích Ngọc: "Có ai  phụ  như  chứ? Tính tình của Thấm Nhi như thế  cũng vì ông  tập thành thói quen.
Mấy  Thẩm Bích Ngọc  thấy đều buồn   ,  đó chỉ im lặng ăn cơm nhưng trong lòng  tự nhủ: Nương , nương trách phụ  cưng chiều ngũ   nhưng   nghĩ đến ngay từ ban đầu ai  ủng hộ   học b.ắ.n cung.
"Liệt Diễm, ngươi   núi đưa Mộ Dung ca ca đến"
Thẩm Bích Thấm đưa tay sờ lên gương mặt trơn bóng của Liệt Diễm, : "Nhớ kỹ!
Không  chạy nửa đường   chơi!"
"Hi!"
Nghe Thẩm Bích Thẩm , đôi mắt trong trẻo của Liệt Diễm chớp vài , nó ngẩng đầu hí một tiếng    chạy về phía  núi.
"Thấm Nhi, phụ  luôn cảm thấy con ngựa  của con sắp thành tinh ." Nhìn theo Liệt Diễm chạy về phía xa,  mặt Thẩm Thủ Nghĩa lộ vẻ sợ hãi mà thán phục.
Từ khi Liệt Diễm hồi phục  năng lực hành động, Thẩm Bích Thấm dùng phương pháp cho ăn  nuôi thả áp dụng với nó, để mặc nó thoải mái chạy khắp nơi nhưng cứ đến khi mặt trời xuống núi thì  chạy về nhà  đúng giờ, buồn  nhất chính là nó còn  dùng móng gõ cửa, khỏi   thông minh  bao nhiêu.
" , còn  xem là ai  nuôi nó." Nhắc đến Liệt Diễm, gương mặt Thẩm Bích Thấm tràn đầy kiêu ngạo.