Liệt Diễm ngoan ngoãn,  lời, thông minh, nó      công nhận, hơn nữa thỉnh thoảng cũng giúp  trong thôn  một  chuyện nhỏ, bây giờ mỗi khi Liệt Diễm  ngang qua,   trong thôn đều cam tâm tình nguyện nhường đường cho nó.
Khí thế của Liệt Diễm còn cao ngất hơn cả   chủ nhân là nàng.
"Đều cút hết cho lão nương! Ngươi nghĩ Bích Lan nhà chúng  là ai? Muốn hưu là hưu,  đón về là đón về ?"
Muốn  từ nhà họ Thẩm đến cổng thôn bắt buộc   qua con đường  cửa nhà chính Thẩm gia, hai  Thẩm Bích Thấm và Thẩm Thủ Nghĩa  mới  gần đến nhà chính Thẩm gia   thấy tiếng hét đầy giận dữ của Thẩm lão thái truyền  ngoài.
Nghe thấy giọng  , Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thẩm cũng  dừng bước chân, họ đang    nên  qua ngay lúc  ,  cần nghĩ cũng  chắc chắn ở phía     chuyện gì   cả.
"Phụ , chúng  vẫn nên chờ xem thử tình hình thế nào  ." Thẩm Bích Thấm nhỏ giọng  với Thẩm Thủ Nghĩa.
"Được!" Thẩm Thủ Nghĩa cũng sợ dẫn lửa lên  , ông  khẽ gật đầu  dẫn Thẩm Bích Thẩm  đến một góc tường, tạm thời núp ở đó.
"Bà, cháu chỉ nhất thời hồ đồ, bây giờ cháu đến để nhận  với ,  đại nhân đại lượng tha thứ cho cháu."
Người  chuyện lúc  là Triệu Tam Thủy,    rướn cổ lên la lớn: "Bích Lan, chỉ cần nàng chịu trở về, nàng  gì  cũng đồng ý."
"Ai là bà của ngươi? Tôn tử của lão nương   họ Triệu, ngươi  cần gọi bậy bạ!" Triệu Tam Thủy   xong, Thẩm lão thái   nể nang mà  một câu chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-336.html.]
Sau khi   đoạn  chuyện  đuôi lông mày của Thẩm Bích Thấm khẽ nhếch lên. Triệu Tam Thủy  chịu hạ  đến cửa cầu xin thế , chỉ sợ trong   ẩn tình gì đó.
"Bà thông gia, bà   cũng  đúng, oan gia nên giải  nên kết, huống hồ bây giờ Lan Nhi cũng  mang cốt nhục của Triệu gia chúng ,  bà  nhẫn tâm để hài tử sinh  mà   phụ ?" Triệu lão thái tận tình khuyên nhủ.
Thẩm Bích Thẩm xem như  hiểu ,  một màn  là vì  khi Thẩm Bích Lan cũng tham gia  việc đòi phân gia nhà nàng,  khi  phạt tù thì nhà họ Triệu cảm thấy con dâu  mất mặt nhà họ nên  hưu Thẩm Bích Lan  đuổi nàng  về nhà  đẻ, khi về nhà  đẻ thì nàng  mới phát hiện  mang thai, Triệu gia   chuyện nên bây giờ mới  đến đây cầu xin tái hợp .
Có câu bất hiếu  ba mà vô hậu là tội lớn nhất, cổ nhân  coi trọng vấn đề con nối dõi, huống hồ cái thai  của Thẩm Bích Lan  là trưởng tôn của Triệu gia nhà họ, Triệu gia đến cửa yêu cầu tái hợp cũng   gì kỳ lạ.
Thẩm Bích Thẩm âm thầm nở nụ  lạnh, xem   phận của Thẩm Bích Lan  cực kỳ , nàng  mang thai nhưng  đó  chịu bảy ngày ở trong nhà lao,  còn  đánh hai mươi bản nhưng đứa nhỏ    hề hấn gì.
"Phụ , con thấy chuyện   thể giải quyết  trong chốc lát, chúng  cứ  qua thôi!" Thẩm Bích Thẩm nhỏ giọng  với Thẩm Thủ Nghĩa, thế là hai   .
"Nhị thúc, em họ  gia, gần đây vẫn khỏe chứ ạ?"
Thấy hai  họ, thái độ của Triệu Tam Thủy lập tức trở nên khách sáo, tuy miệng hỏi thăm ân cần như thế nà lực chú ý chỉ đặt   Thẩm Bích Thẩm, cả gương mặt của   đều hiện rõ vẻ nịnh nọt.
"À, chúng  chỉ  ngang qua, các  cứ tiếp tục !" Tất nhiên Thẩm Bích Thẩm đoán  nguyên nhân vì  Triệu Tam Thủy  thái độ thế , nàng   nhiều lời với   nên chỉ khẽ gật đầu   tiếp tục  về phía .
"Triệu Tam Thủy, nếu ngươi thật sự   trở về thì lập tức bắt con tiện nhân Thẩm Bích Thấm  quỳ xuống nhận  với ".