"Chấn Nhi, và Ngọc Nhi ở đây chăm sóc phụ , tỷ và tướng công ngoài mua vài bộ quần áo cho phụ và , quần áo của hai quá mỏng, ngày mai còn lên đường, nếu cảm lạnh thì ."
Dặn dò Lâm Chấn một tiếng, Thẩm Lâm thị và Thẩm Thủ Nghĩa ngoài cùng .
"Chắc là đủ ."
Sau khi mua sắm xong, hai vợ chồng tươi khỏi cửa hàng, nghĩ đến dáng vẻ Lâm Bác Văn mặc quần áo mới, Thẩm Lâm thị cảm thấy vui mừng.
"May là ở đây cũng chi nhánh ngân hàng Thông Báo, bằng tiền chúng mang đúng là đủ, mua quần áo ở khách điểm."
Vẻ mặt Thẩm Thủ Nghĩa cảm thán : "Lúc ngoài Thẩm Nhi mang nhiều ngân lượng ở , lúc chúng còn phản đối."
"Thẩm Nhi việc từ đến nay chu đáo vẹn , tầm mắt cũng rộng, thể so sánh với chúng bao giờ quá xa nhà."
Mỗi đến Thẩm Bích Thấm, trong lòng Thẩm Lâm thị tràn ngập niềm tự hào, nếu tiểu khuê nữ , hôm nay bà cơ hội trở về thăm phụ , càng đừng nhiều tiền bạc mua quần áo cho phụ như , đều là công lao của khuê nữ nhà .
"Nàng đúng, nhưng thấy kỳ quái, rõ ràng khuê nữ nhà chúng cũng từng xa nhà, con bé hiểu hiểu nhiều như ."
Thẩm Thủ Nghĩa cảm thán ,"Nếu là chứng kiến khuê nữ lớn lên bên cạnh, hình dáng cũng đổi, thì hoài nghi rốt cuộc khuê nữ của , thật sự quá thông minh ."
"Kỳ quái chỗ nào, mấy hài tử nhà đứa nào thông minh? Ngay cả Tứ Lang, chính Phùng lão cũng thừa nhận, chỉ cảm thấy Thấm Nhi kỳ quái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-416.html.]
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa hoài nghi hài tử nhà , Thẩm Lâm thị lập tức bất mãn, trừng to hai mắt Thẩm Thủ Nghĩa "Hơn nữa, Thẩm Nhi là cô nương bình thường , con bé thần tiên soi sáng, nhận tiên khí, tất nhiên là giống "
"Nương tử đừng tức giận, bừa , con bé chính là khuê nữ ruột thịt của , thể nhận ."
Người đều phụ nữ trung niên vẫn còn sức quyến rũ, Thẩm Lâm thị chính là loại , loại khí chất ưu nhã dịu dàng thẩm thấu từ trong xương cốt , thấy Thẩm Lâm thị trừng mắt cau mày càng hiện lên sự quyến rũ, Thẩm Thủ Nghĩa khỏi nóng lên trong lòng, lén cầm tay Thẩm Lâm thị, đó tươi lành.
"Vậy còn ."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa , Thẩm Lâm thị mới tha thứ cho ông, nắm tay cũng bỏ , hai vợ chồng sóng vai cầm tay mà , trong lòng đều là hạnh phúc ngọt ngào nên lời.
"Lâm Thơ Hàm, nàng cuối cùng trở về!"
Hai vợ chồng đang chuyện, đột nhiên phía truyền đến một giọng lạnh như băng mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Lâm thị giương mắt , là một nam tử trung niên ngoài bốn mươi, tay cầm quạt xếp, mặt ngựa và đôi mắt nhỏ, một hoa phục, nhưng trông dáng vẻ công tử phong lưu, chỉ là sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn và ánh mắt dâm tà cho cả đều trở nên cực kỳ đáng khinh.
"Ngươi là ai?"
Nhìn thấy , Thẩm Lâm thị nhíu mày, ánh mắt hung hãn của bà vui, nhưng nếu đối phương gọi tên bà, chắc là quen bà, nhưng vì bà hề chút ấn tượng nào với mặt.
Mặt khác, Thẩm Thủ Nghĩa sớm tiến lên đẩy Thẩm Lâm thị lưng bảo vệ, mang đến cho cảm giác tệ, chỉ sợ là đến ý .