Nghe thấy Thẩm Lâm thị  xong, Lâm Xuân  buồn  vui, khuôn mặt nở nụ  lạnh  sang Thẩm Thủ Nghĩa,  đó vung tay lên với đám gia đình  đó: "Mang nữ nhân  về cho lão tử, còn tên nam nhân , dám động  nữ tử mà lão tử coi trọng, đánh cho   c.h.ế.t khiếp,  đó phế  cho ."
"Vâng, thiếu gia!"
Nghe thấy Lâm Xuân , mấy tên gia đình liền   giơ nắm tay lên, vọt đến xung quanh Thẩm Thủ Nghĩa.
"Nương tử, nàng    , đừng để   thương.
Thấy đám gia đình hung thần ác sát xông lên, Thẩm Thủ Nghĩa  với Thẩm Lâm thị,  đó cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y xông lên, lao  đánh  cùng với một đám gia đình.
Những gia đình đó bình thường đều là những kẻ tham ăn lười , một đám chó cậy thế chủ,    bản lĩnh gì , tất cả chúng đều là những con tôm chân mềm thôi, gặp  dạng  cường tráng sức khỏe mạnh mẽ như Thẩm Thủ Nghĩa, chỉ  ba cái cả tập thể   xuống  đất kêu rên.
Có kẻ căn bản   thương, nhưng  khi chứng kiến sự hung hãn của Thẩm Thủ Nghĩa thì  đó cũng   mặt đất giả vờ  thương, chỉ  lâu  đó, Lâm Xuân   vẫn còn đang tác oai tác quái thì biến thành kẻ cô đơn tứ cố vô .
Nhìn thấy cảnh , miệng Lâm Xuân kinh ngạc há hốc, cả cằm cũng  rớt  .
Bởi vì đang ở địa bàn nhà , cho nên Lâm Xuân  ngoài  dẫn theo hộ vệ, vốn dĩ định lấy nhiều khinh ít,  ngờ  đám gia đình đó  là đám chân mềm vô dụng như ,  thấy Thẩm Thủ Nghĩa với vẻ mặt phẫn nộ  ngừng đến gần , Lâm Xuân sợ đến mức xanh cả mặt, lập tức xoay    chạy .
"Phanh..."
Không ngờ,  mới xoay , bàn chân còn  chạm đến mặt đất  cảm thấy cả  đột nhiên bay lên , tiếp đó liền cảm nhận  một trọng quyền đánh  bụng , đau đớn kịch liệt khiến cho cả    đều co rút, mồ hôi lạnh  trán túa  trong nháy mắt.
"Phanh..."
Ngay  đó là một trận trời đất  cuồng, Lâm Xuân liền cảm nhận  bản     hung hăng ném xuống mặt đất, m.ô.n.g đập mạnh xuống đất khiến  cảm giác như   bẻ thành hai nửa. "A..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-418.html.]
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, Lâm Xuân liền phát  tiếng kêu kinh thiên động địa, nước mắt nước mũi thi  chảy xuống.
"Còn  cản bọn   ?" Thẩm Thủ Nghĩa  đến bên  Lâm Xuân,  từ  cao xuống, hai mắt lạnh băng   .
"Không... Khụ khụ... Không dám,  dám!" Thấy sắc mặt âm trầm của Thẩm Thủ Nghĩa, Lâm Xuân sợ hãi vội vàng lắc đầu.
"Hừ, nương tử, chúng   thôi."
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Thủ Nghĩa liền dẫn theo Thẩm Lâm thị cùng  rời , nếu     phận của Lâm Xuân  đơn giản, thì tuyệt đối ông  cũng sẽ  buông tha   dễ dàng như .
"Thiếu gia,    chứ!"
Thẩm Thủ Nghĩa  rời , những tên gia đình đang   đất lập tức sống , đồng thời như xác c.h.ế.t vùng dậy chạy đến vây quanh Lâm Xuân dùng vẻ mặt quan tâm hỏi han.
"Thẩm Thủ Nghĩa, bổn thiếu gia  đội trời chung với ngươi!"
Nhìn phương hướng hai  rời , trong mắt Lâm Xuân hiện lên sát khí âm lãnh giống như rắn rết: "Các ngươi theo  , xem bọn chúng ở , điều tra xong lập tức trở
về bẩm báo, nếu bọn chúng  chạy, thì phái  cản , nếu  mất , các ngươi tự  hậu quả đấy!"
"Vâng, thiếu gia!"
Nghe thấy Lâm Xuân , gia đình nhận  mệnh lệnh liền  lên, chạy như bay đuổi theo phương hướng hai  Thẩm Thủ Nghĩa rời .
"Còn ngươi, lập tức  lên huyện thành báo cáo cho biểu ca của , liền    bắt nạt ,   cáo trạng, bảo   giúp   tờ đơn kiện ."