Thẩm Bích Thẩm chép chép miệng , nàng phát hiện trong miệng vị đắng chát và mùi trung dược cay nồng, nghĩ đến lẽ trong lúc ngủ cho uống thuốc, khó trách khi thức dậy nàng cảm thấy cả đều thoải mái.
Chẳng qua mùi trung dược khiến cực kỳ khó chịu. Thẩm Bích Thẩm nhẹ nhàng xuống giường, đó đến cạnh bàn tự rót cho một ly nước, nàng uống hai ba ngụm miệng mới phát hiện dễ chịu hơn.
"Nước..."
Thẩm Bích Thẩm buông cái ly xuống thì thấy thiếu niên phát vài tiếng nỉ non nhỏ, nàng xích gần mới hiểu hóa uống nước.
"Này, nhóc mập, ngươi trắng trắng mập mập thế giống như một cái bánh bao nhỏ !"
Thẩm Bích Thẩm đến bên cạnh thiếu niên, nàng âm thầm đánh giá một câu, đó mới bước lên đỡ dậy, đưa ly nước gần bên miệng , nhẹ giọng :
"Tiểu Màn Thầu, nước đây, há miệng uống nào!"
"Ừm."
Thiếu niên vẫn nhắm nghiền hai mắt như thế nhưng giống như tiếng Thẩm Bích Thẩm gọi và bắt đầu uống nước xuống, chờ đến khi ly nước thiếu niên uống cạn, Thẩm Bích Thẩm mới đặt cái ly về vị trí cũ khỏi phòng.
"Thấm nha đầu, cháu tỉnh ? Rất khéo, đến đây ăn tối nào! Vô Cực ?" Thấy Thẩm Bích Thẩm , Trần đại phu đang bày bát đũa khẽ với nàng.
"Huynh đang ngủ ạ. Trần đại phu, Tiểu Màn Thầu thế nào ạ?" Thẩm Bích Thẩm Trần đại phu hỏi.
"Tiểu Màn thầu?" Trần đại phu ngơ ngác.
"Khụ, chính là thiếu niên hôm nay cháu đưa đến đây." Thẩm Bích Thấm khẽ họ một tiếng, .
"Ha, màn thầu nhỏ. Ha ha ha, thiếu niên đúng là nuôi , trắng trẻo, mập mạp, màn thầu nhỏ để miêu tả là chính xác!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-430.html.]
Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi xong, Trần đại phu nhịn mà to, đó mới trả lời nàng: "Hắn hạ sốt , hẳn là thể tỉnh bất cứ lúc nào."
Chờ cơm tối bày lên đầy đủ, Thẩm Bích Thẩm mới gọi Thẩm Kỳ Viễn thức dậy, cùng ăn cơm, ăn cơm xong nàng bưng bát thịt bằm Trần đại phu chuẩn đó phòng với Thẩm Kỳ Viễn để đút cho thiếu niên ăn.
Tuy thiếu niên vẫn còn hôn mê nhưng trong tiềm thức thì vẫn thể nuốt xuống, ăn biểu thị cho sức khỏe vẫn bình thường, thể rằng thiếu niên sẽ khỏe nhanh.
"Um."
Đút cho ăn non nửa bát, thiếu niên chợt khẽ hừ một tiếng, mở mắt, trong mắt là vẻ mê mang mờ mịt.
"Tiểu Màn Thầu, ngươi tỉnh ?" Thẩm Bích Thấm ngạc nhiên thiếu niên hỏi.
Tiêu cự trong mắt dần ngưng tụ , đó đang dần thấy một gương mặt nhỏ nhắn xinh , đôi mắt sáng, trong như nước, nét mặt tươi như hoa, giống như cảnh của mùa xuân tháng sáu, ấm áp đến mức khiến hoảng hốt.
Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, thiếu niên cau mày, chuyện nhưng chợt phát hiện cổ họng đau mà cả thì rã rời, còn sức để thốt lên một tiếng nào, thiếu niên chỉ thể khép hờ cánh môi một chút mà thể cử động gì khác.
"Ngươi yên tâm nghỉ ngơi, chúng cứu ngươi ở đường, đại phu vết thương của ngươi nặng, ngươi cảm thấy cả khó chịu là vì ngươi nhiễm phong hàn khỏi.
Thẩm Bích Thẩm khẽ với : "Nếu ngươi hiểu đang thì chớp mắt mấy cái !"
Thiếu niên Thẩm Bích Thẩm như , vội vàng chớp mắt, đó đưa mắt bát trong tay Thẩm Bích Thẩm.
"Còn ăn?" Thẩm Bích Thẩm chớp mắt, đó múc một muỗng nhỏ thịt bằm đưa gần miệng hån.
Thiếu niên cũng nhiều lời, lập tức há miệng ngậm miếng thịt bằm ăn, đó Thẩm Bích Thẩm bằng ánh mắt sững sờ.
"Này, Tiểu Màn Thầu, mau nuốt hết , ngươi gì? Lẽ nào đang choáng váng." Thẩm Bích Thẩm cau mày, nàng vươn tay sờ trán thiếu niên thử nhiệt độ. Không nóng! Nhiệt độ bình thường.