Đi  ngoài cửa,  đặt ngón cái và ngón trỏ ở  môi, nhẹ nhàng thổi một tiếng, tiếng thổi bén nhọn như tiếng còi lập tức thoát  từ đầu ngón tay.
Tiếp theo đó là tiếng sói tru quen thuộc từ trong núi truyền .
Thấy Mộ Dung Húc dùng ngón tay thổi  tiếng huýt sáo, Thẩm Bích Thẩm cũng  học theo, nàng đặt ngón trỏ và ngón cái lên môi , dùng sức thổi.
"Phù..."
Kết quả thoát     tiếng còi giống như của Mộ Dung Húc mà chỉ là những tiếng phù phù, Thẩm Bích Thấm  khỏi rầu rĩ, giận đến mức dậm chân.
"Khụ."
Khóe mắt  thoáng  qua động tác ngây thơ của Thẩm Bích Thẩm, Mộ Dung Húc chỉ cảm thấy buồn  nhưng may là   nhanh chóng ho nhẹ một tiếng,  đó thản nhiên : "Không  để khí thoát  từ miệng! Phải để khí thoát  theo đầu ngón tay, để đầu lưỡi ở giữa hai đầu ngón tay, cũng  cần thổi quá mạnh!"
"Thì  là ."
Nghe Mộ Dung Húc , Thẩm Bích Thẩm vội vàng thử một , kết quả nàng vẫn  thể thổi thành tiếng. "Chỉ cần luyện tập nhiều là  thể thôi."
Thấy dáng vẻ Thẩm Bích Thấm ủ rũ cúi đầu, cảm thấy thất bại, trong lòng Mộ Dung Húc cũng mềm ,   nhịn   xoa đầu Thẩm Bích Thẩm nhưng vươn tay   một nửa  chợt bừng tỉnh, bàn tay như  điện giật mà vội thu về.
"Gào..."
"Meo meo meo..."
Lúc  ngân lang và ba con mèo nhỏ  chạy  từ trong núi,   mấy bước chúng  chạy đến  mặt hai . Ba con mèo nhỏ vây quanh bên cạnh Thẩm Bích Thẩm,  ngừng cọ  chân nàng, nếu     thấy sự cảnh cáo trong mắt của Thẩm Bích Thẩm thì chúng  trèo lên  nàng .
"Sao  cảm thấy các ngươi  béo lên nhỉ. Thẩm Bích Thẩm  xổm xuống, sờ lên  chúng  nhíu mày .
"Meo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-446.html.]
Ba con mèo đồng thời cùng gào lên một tiếng bất mãn. Cái gì mà béo? Thế  gọi là khỏe mạnh,  ? Chúng nó  trưởng thành , hiểu ?
"Các ngươi tự  chơi ! Hôm nay   chuyện quan trọng  thể  chơi với các ngươi."
Thẩm Bích Thấm xoa đầu chúng, thấy dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu của chúng mà  nỡ buông tay, bộ lông mềm mại, trơn bóng, cực kỳ dễ chịu.
"Đưa chúng nó  theo !" Mộ Dung Húc  bên cạnh đột nhiên mở miệng.
"Chúng nó?" Thẩm Bích Thẩm  hiểu  đầu   , nàng chớp mắt.
"Ừm, khứu giác của chúng cũng  thua kém ngân lang ,  thể hỗ trợ  ít."
Mộ Dung Húc gật đầu : "Nếu ở trường hợp ngân lang  thích hợp để lộ diện thì  chúng dẫn đường cũng ."
" nếu chúng   cưỡi ngựa, ba con mèo    thế nào?" Chẳng lẽ nàng  ôm chúng? Chắc chắn sẽ  . Vừa nghĩ đến đây,  mắt nàng giống như đang hiện  hình ảnh nàng đang cõng ba con mèo, trong chớp mắt mặt mũi Thẩm Bích Thẩm cũng đen .
"Ngân lang sẽ dẫn chúng. Đi thôi!" Không để ý đến Thẩm Bích Thẩm đang suy nghĩ viển vông, Mộ Dung Húc thản nhiên lên tiếng,    lập tức  xuống chân núi.
"Ha, Mộ Dung ca ca,   chậm một chút!" Thấy Mộ Dung Húc đang bước như bay, Thẩm Bích Thấm  khỏi cau mày gọi .
"Làm  chân  ... Mới  đến đây Mộ Dung Húc mới phát hiện Thẩm Bích Thấm  thích hợp lắm. "Mấy ngày nay vẫn  một mực cưỡi ngựa, bắp đùi  mài trầy da ." Thẩm Bích Thấm  ngượng ngùng . "Tình trạng  của   thích hợp cưỡi ngựa." Nghe như , lông mày của Mộ Dung Húc  nhíu chặt . "Cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn. Không  ,  vẫn  thể kiên trì" Thẩm Bích Thấm kiên trì .
"Muội ở đây chờ !" Mộ Dung Húc  một câu,  cũng  để ý Thẩm Bích Thẩm mà một    nhanh chóng chạy xuống núi.
Nhìn theo phương hướng Mộ Dung Húc rời ,  mặt Thẩm Bích Thấm đều lộ vẻ bất ngờ, nàng rõ ràng  thấy  bằng tốc độ bình thường nhưng chỉ trong chớp mắt   biến mất  còn bóng dáng.
Chỉ trong chốc lát , Mộ Dung Húc  cưỡi một con ngựa cao to bờm đen, lông xám thình lình chạy về phía nàng, đây là ngựa nhà Nàng mà. là
"Lên! Muội  phía ." Mộ Dung Húc   lưng ngựa cao,    đưa tay  cho Thẩm Bích Thẩm.