Ông quản gia ở nhà họ Lâm nhiều năm như , một chút tầm vẫn , ngay cả biểu thiếu gia cũng đưa đến phủ thành, Lâm phủ e là thật sự trốn thoát kiếp nạn .
Nhìn một lượt ngôi nhà cổ kính mà bản sống hàng chục năm , trong đôi mắt tam giác của quản gia Lâm hiện lên một tia áy náy, nhưng nhanh biến thành sự kiên định.
Người sống đời vì bản thì trời tru đất diệt, lão gia, nếu như thật sự xảy chuyện, mỗi năm tiểu nhân nhất định sẽ đốt tiền giấy cho , chỉ là tiểu nhân còn nhà nuôi dưỡng, thật sự thể cùng ngài .
Cả nhà của quản gia Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đó nhân lúc trời tối lặng lẽ rời khỏi Lâm phủ, thu hút sự chú ý bất kỳ ai cả.
Thẩm Bích Thấm hề những chuyện xảy trong phủ nhà họ Lâm, bây giờ nàng đang bận dặn dò hai tỷ Phong Ngâm chăm sóc thật cho thiếu niên mà cô mang về , đó cả gia đình lên xe ngựa đến phủ nha.
Khi đến cửa phủ nha, cả nhà họ nữa gặp của Lâm phủ, vẻ mặt kiêu ngạo của hai , Thẩm Bích Thẩm chỉ lạnh, đó dẫn bước công đường.
Hai cũng kiêu ngạo bao lâu!
"Lâm Xuân, bản quan cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi thật sự nhất quyết kiện Thẩm Thủ Nghĩa tội cố ý g.i.ế.c ?" Đồng tri gõ án, nghiêm túc hỏi hai cha con Lâm Xuân.
" ạ!" Vẻ mặt Lâm Xuân kiên định gật đầu.
"Tốt lắm, như , , dẫn nhân chứng lên công đường" Trong mắt của đồng tri khẽ hiện lên một tia lạnh lùng khó mà phát hiện, gật đầu đó gọi nhân chứng lên công đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-454.html.]
"Chúng thảo dân gặp qua đồng tri đại nhân." Bốn bước , lập tức đồng loạt quỳ xuống hướng đồng tri dập đầu.
"Các ngươi còn lời gì bổ sung hoặc giải thích ? Hôm nay là cơ hội cuối cùng của các ngươi." Đồng tri trịnh trọng với bốn họ.
"Dân phụ lời nào để nữa." Vẻ mặt của chưởng quầy của phường thêu vẫn bình tĩnh như cũ.
"Cái con tiện nhân nhà ngươi, thật sự điều mà, ngày sẽ khiến ngươi cảm thấy hối hận vì quyết định của !" Nhìn thấy chưởng quầy của phường thêu vẫn kiên trì giúp đỡ Thẩm Thủ Nghĩa, mặt của Lâm Phú lộ vẻ ác độc, cất tiếng đe doạ.
Đối với sự đe doạ của Lâm Phú, chưởng quầy của phường thêu chỉ thờ ơ ông một cái, khóe miệng khẽ lộ nụ trào phúng, đó để ý đến ông nữa, thực sự gì để so đo với một sắp c.h.ế.t cả.
"Đại nhân, tiểu nhân... tiểu nhân chuyện !" Lúc Lâm Phú mở miệng uy h.i.ế.p chưởng quầy của phường thêu, 3 nhân chứng khác cũng đồng loạt lên tiếng .
"Ba các ngươi suy nghĩ kỹ khi đấy!"
Nhìn thấy phản ứng của ba , trong lòng Lâm Phú âm thầm giật , trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác lo âu mãnh liệt, vội vàng trầm giọng cảnh cáo ba họ.
"Lâm Phú, cái tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi, cho dù chết, cũng c.h.ế.t một cách trong sạch, theo sự sắp xếp của ngươi hại khác nữa!"
Một trong những nhân chứng tỏ vẻ thấy c.h.ế.t sờn chỉ Lâm Phú mắng to, đó về phía quan đồng tri : "Đại nhân, tên tiểu nhân Lâm Phúc dùng cả nhà già trẻ của tiểu nhân để ép buộc tiểu nhân khai man cho , lúc đó tiểu nhân suy nghĩ thông nên gật đầu đồng ý, nhưng nhiều ngày qua, nghĩ đến những lời dạy dỗ mà mẫu tiểu nhân thường dạy, trong lòng tiểu nhân cảm thấy vô cùng dày vò day dứt, nếu như tiểu nhân thật sự chuyện giúp đỡ kẻ vu oan cho , mẫu của tiểu nhân nếu chuyện chắc chắn sẽ tha thứ cho tiểu nhân, vì tiểu nhân quyết định sẽ hết tất cả sự thật, mong đại nhân thể minh oan cho !"