Cơ thể khá yếu ớt nên để đối phó với tên mập như Thẩm Ninh Viễn thì khá khó khăn nên nàng mới áp dụng cách để đối phương tự tiêu hao sức lực, thế nhưng đối phó với hai tên choai choai thì thành vấn đề.
Tận mắt thấy chiêu của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Ninh Viễn đều giật ngây như phỗng, há hốc mồm theo mà nhúc nhích.
“Khụ khụ!” Bị chằm chằm như Thẩm Bích Thấm ngượng ngùng ho khan một tiếng.
“Ồ! Tứ , quá giỏi!” Sau khi lấy tinh thần mặt Thẩm Kỳ Viễn hiện đầy vẻ sùng bái, còn Thẩm Ninh Viễn thì mặt mày xám tro.
“Tam ca, trói cả ba tên gốc cây.” Thẩm Bích Thấm tìm một ít cây mây đến đây, đó nàng kết hợp với Thẩm Kỳ Viễn trói ba tên gốc cây.
“Tứ , tiếp theo chúng gì?” Hiện tại Thẩm Kỳ Viễn tin tưởng và sùng bái Thẩm Bích Thấm, trong mắt Thẩm Bích Thấm giống như sáng lên lấp lánh.
“Tiếp theo ? Tam ca, thấy đói bụng ?” Thẩm Bích Thấm thoáng qua mấy con cá mặt đất vẫn còn hô hấp, mở miệng hỏi Thẩm Kỳ Viễn.
“Hả? Đói!” Tuy vì Thẩm Bích Thấm hỏi như nhưng Thẩm Kỳ Viễn vẫn thành thật gật đầu.
“Vậy chúng nướng cá ăn, ?”
Ai ngờ ba tên gấu con điều như thế, thế mà đưa cá đến cho họ, nếu nàng nhận lấy thì đúng là với bọn .
“Tứ , ý là?” Thẩm Kỳ Viễn chớp mắt Thẩm Bích Thấm, cũng thấy cá mặt đất.
“Không sai! Muội xử lý cá, nhanh chóng nhặt củi, đốt lửa !” Thẩm Bích Thấm xong xách mấy con cá đền chỗ đầm nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-49.html.]
“Cá của chúng ! Đó là cá chúng bắt ! Ngươi động ! Không động !”
Thẩm Ninh Viễn lập tức hiểu ý của Thẩm Bích Thấm, mặt đầy vẻ giận dữ hét lên, chỉ ước gì thể cắn c.h.ế.t Thẩm Bích Thấm ngay lập tức nhưng đáng tiếc cả bọn đều trói ở đây mà thể động đậy .
Với mấy tiếng gào thét , Thẩm Bích Thấm đều lơ, nàng vẫn thẳng một đường đến đầm nước.
Nàng dùng đá nện đầu con cá, đó một một phiến gỗ mài tảng đá gần đó tạo thành một vật sắc giống như lưỡi dao, tuy thể nào sắc bén như lưỡi d.a.o nhưng vẫn thể xử lý mấy con cá .
Tay nàng thoăn thoắt m.ổ b.ụ.n.g cá, sạch bên trong bụng, đánh vẩy. Sau đó nàng nhặt mấy nhánh cây, mài nhánh cây tảng đá cho rơi hết lớp vỏ bên ngoài, mài phần đầu nhánh cây cho nhọn, rửa sạch xâu cá , mang lên.
Con cá kích cỡ nhỏ, mỗi con đều dài nửa thước, ở đây tổng cộng sáu con, mỗi sẽ chia ba con, chắc chắn thể ăn đủ no.
Lúc Thẩm Bích Thấm xử lý cá xong thì Thẩm Kỳ Viễn cũng đốt lửa cháy lên .
Với mấy đứa bé nhà nông mà , chuyện đốt lửa thế là vô cùng quen thuộc, những dùng đá đánh lửa mà còn dùng hai thanh gỗ đánh mạnh tạo lửa nên Thẩm Bích Thấm cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Chờ cho lửa cháy gần hết củi, Thẩm Bích Thấm mới để cá lên nướng, bao lâu mùi thơm của cá nướng bay khắp nơi, lớp da cá cháy vàng hiện chút bóng dầu, vô cùng mê .
“Ực!”
Ba kẻ trói gốc gây ngửi thấy mùi thơm phức mà tất cả đều chằm chằm cá nướng, ngừng nuốt nước miếng nhưng nước miếng vẫn ngừng trào thêm.
“Tứ , thể ăn ?” Hai mắt Thẩm Kỳ Viễn cũng chằm chằm cá nướng, cũng nuốt một ngụm nước bọt xuống một cách chật vật.
“Để xem thử.”