Quý Hiên Dật khẽ mỉm   Thẩm Bích Thẩm một cái,  đó nhắm mắt , cả  trực tiếp ngã  trong lòng của Thẩm Bích Thẩm.
"Quý Hiên Dật!" Giọng Thẩm Bích Thấm run rẩy gọi  ba chữ .
Chính lúc , Thẩm Bích Thẩm cũng  thấy ba mũi tên đang cắm  lưng của Quý Hiên Dật, m.á.u đỏ nhuộm đẫm  bộ một mặc áo màu trắng hoa lệ, khiến    thôi  thấy sợ!
"Gia!"
Quý Tư Lãnh và Quý Tư Noãn   tiếng hét của Thẩm Bích Thẩm thì vội vàng  đầu xem tình hình,  khi  thấy cảnh tượng  mặt, cả hai  khỏi hét lớn.
"Giết, g.i.ế.c hết tất cả đám   cho !"
Sắc mặt của Quý Tư Lãnh lạnh như băng,  lệnh cho các thị vệ  theo : "Không  bỏ qua cho bất cứ kẻ nào hết!"
Trên đỉnh núi,  thấy Thẩm Bích Thấm  ngừng rơi nước mắt, dáng vẻ lo lắng  theo đám  đưa Quý Hiên Dật xuống núi, trong mắt Mộ Dung Húc khẽ lóe lên một cảm xúc kỳ lạ,  khi  một lúc lâu,  mới xoay  dẫn theo Ngân Lang  một con đường khác để xuống núi.
"Mộ Dung đại ca,  về !"
Nhìn thấy Mộ Dung Húc  trở , hai   Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn lập tức lo lắng chạy đến.   phát hiện Thẩm Bích Thấm  trở về cùng với , hai   đồng thời sững sờ tại chỗ. "Hai  đừng lo, nàng    hết."
Vẻ mặt Mộ Dung Húc bình tĩnh giải thích với hai  họ. "Thật  quá, như  là  quá !"
Nghe  câu   của Mộ Dung Húc, tâm trạng lo lắng cả đêm của hai   lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng  đó  khó hiểu hỏi: "Nếu như   ,  tại  ngũ    cùng  trở về?"
"Con bé  một  việc cần  giải quyết, ngày mai sẽ về nhà thôi." Mộ Dung Húc lạnh nhạt ,  đó mới hỏi: "Tình hình của Tống Tử Chu  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-490.html.]
"Vai trái của    trật khớp, đằng  lưng  bầm tím một mảng to, bởi vì lúc  ngã sườn chạm đất, cho nên   gãy ba chiếc xương sườn ở bên trái." Thẩm Trí Viễn cầu mày : "Đại phu   rằng    nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng."
"Ừm."
Nghe những lời  của Thẩm Trí Viễn, Mộ Dung Húc  hỏi nhíu mày, ánh mắt khẽ  đổi,  đó gật đầu tỏ ý  .
Lúc  trong phủ của nhà họ Quý đang chở nên náo loạn vì việc Quý Hiên Dật  thương.
"Thấm Nhi, rốt cuộc là  xảy  chuyện gì ?" Hai mắt Quý Tư Linh đỏ hoe, nắm lấy bàn tay của Thẩm Bích Thẩm lo lắng  đợi ở bên ngoài phòng.
"Hắn... Hắn vì cứu  mới..."
Lúc  Thẩm Bích Thấm vẫn  phục hồi  tinh thần, nàng vẫn  cách nào thoát  khỏi sự kiện , Quý Hiên Dật vì cứu nàng... đúng , chỉ vì nàng,   mà   thèm quan tâm gì đến mạng sống của ...
Hôm nay là  đầu tiên nàng g.i.ế.c , hơn nữa trong vòng một ngày liền g.i.ế.c ba ,  mà nàng  dửng dưng   một chút cảm giác sợ hãi nào, nhưng  lúc Quý Hiên Dật  thương, trong lòng nàng  cảm nhận  một sự sợ hãi mà  nay  từng thấy, đến tận bây giờ tay của nàng vẫn còn thấy  run.
Thẩm Bích Thấm  đầu  về phía cánh cửa đang đóng chặt , trong lòng thầm nghĩ nếu như Quý Hiên Dật thật sự...
Không,  thể nào, Quý Hiên Dật nhất định sẽ  thôi,  chắc chắn sẽ  .
Hôm nay Thẩm Bích Thẩm thật sự  doạ sợ  hành động của Quý Hiên Dật.
Kiếp , nàng là trẻ mồ côi, vẫn luôn sống cô độc một , từ  lâu  hình thành tính cách độc lập   dựa dẫm  bất cứ ai cả, trong ý thức của nàng,  từng nghĩ đến  dựa dẫm  ai  là tin tưởng tình yêu của bất kỳ ai cả,  càng  bao giờ nghĩ đến sẽ  một ngày  một  vì nàng, sẵn sàng hi sinh tính mạng của .
"Thấm Nhi, ngươi  thế? Bây giờ đại đường ca sống c.h.ế.t  rõ,  nhất định   xảy  chuyện gì đấy!" Nhìn thấy dáng vẻ như mất hồn của Thẩm Bích Thẩm, Quý Tư Linh lo lắng đến mức sắp  .