Hai mắt tri phủ phu nhân đỏ bừng, nước mắt nhịn lã chã tuôn rơi, vẻ mặt lo lắng về phía cửa phòng : "Sao lâu mà họ vẫn , cũng tình hình bên trong đó như thế nào ."
"Kẽo kẹt"
Tri phủ phu nhân xong thì cửa phòng cũng lập tức mở .
"Cha, tình hình của Dật Hiên ?"
Nhìn thấy Quý tri phủ từ trong phòng , đều lo lắng tiến lên hỏi.
"Tỉnh , vẫn thương đến chỗ nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian là sẽ cả."
Quý tri phủ về phía Thẩm Bích Thấm, ánh mắt thâm thủy đánh giá nàng một lúc lâu, đó mới trầm giọng : "Nha đầu, trong , Dật Nhi gặp cháu."
"Lão gia."
Nghe những lời của tri phủ, tri phủ phu nhân lập tức lên tiếng ngăn cản, là do phụ nữ khiến Dật Nhi thương, để cho nàng trong đấy gì.
"Thôi , hiện tại Dật Nhi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, các ngươi cũng đừng quấy rầy thằng bé, đều nghỉ ."
Sắc mặt của Quý tri phủ nghiêm túc với .
"Nếu như Dật Nhi , thì cũng yên tâm , lập tức sai đầu bếp nấu món gì đó để tẩm bổ cho Dật Nhi, để thằng bé bồi bổ thật ."
Nghe thấy Quý tri phủ như , mặc dù trong lòng bà cảm thấy vui, nhưng tri phủ phu nhân cũng thêm gì nữa, xong câu đó nên để nha đỡ rời .
"Cha, chuyện ."
"Chuyện đừng nhắc đến nữa, đợi khi hỏi ý của Dật Nhi tính tiếp."
Quý tri phủ Quý đại công tử hỏi cái gì, chẳng qua là hỏi rõ mối quan hệ giữa Quý Hiên Dật và Thẩm Bích Thấm mà thôi, nhưng vấn đề là ông cũng gì về chuyện , cũng ngờ Quý Hiên Dật tình cảm sâu sắc như dành cho Thẩm Bích Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-492.html.]
"Ngươi .”
Thẩm Bích Thấm khập khiễng bước trong phòng, do dự một lúc mới bước buồng trong.
Lúc Quý Hiên Dật đang giường, nửa để trần, cả quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ phờ phạc khó mà miêu tả bằng lời.
Nhìn thấy dáng vẻ của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, khỏe mắt đỏ bừng.
"Nha đầu, chân của nàng thế, thương lúc nào ?" Quý Hiên Dật trả lời câu hỏi của Thẩm Bích Thẩm, ngược lo lắng về phía bàn chân trái của Thẩm Bích Thẩm quan tâm hỏi.
"Vết thương nhỏ thôi, băng bó , ngươi đừng lo."
Nhìn thấy Quý Hiên Dật rõ ràng đang thương nặng vẫn chỉ quan tâm đến , trong lòng nàng càng thêm cảm động, khẽ lắc đầu, đó đỏ hoe mắt : "Sao ngươi ngốc như chứ, đáng giá đến mức để ngươi như ."
" lúc đó nhận rằng nàng đáng giá để như ."
Khóe môi của Quý Hiên Dật khẽ nở nụ khổ, lấy võ công hiện tại của , chỉ cần dùng nội lực thì trình độ b.ắ.n cung tầm thường khả năng sẽ
khiến thương, đáng tiếc lúc đó trái tim của đều sợ đến mức suýt chút nữa ngừng đập , thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.
"Ngươi hôm nay trung thực."
Nghe những lời của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm sững sờ mất một lúc, đó khóe miệng khẽ nở một nụ ấm áp, những lời chân thật như còn khiến nàng cảm thấy rung động hơn bất kỳ lời tỏ tình hoa lệ mỹ nào nào khác.
"Nàng thông minh như , dám dối mặt nàng, một cũng đủ cho rút bài học ."
Nghĩ đến chuyện đông châu , Quý Hiên Dật nhịn cảm thấy buồn , đó tuyệt đối là thất bại đầu tiên mà nhận kể từ khi chào đời đến nay.
mà, Thẩm Bích Thấm lúc đang bình an mặt , trong lòng Quý Hiên Dật âm thầm tự nhủ 'nha đầu’, thể cứu nàng, cảm thấy hối hận chút nào cả.
"Cảm ơn."