Nhìn thấy dáng vẻ của Quý Hiên Dật, lúc Thẩm Bích Thẩm mới hài lòng hứ lạnh một tiếng, đó nhét một viên kẹo hoa quả miệng của , tiếp tục bón thuốc cho .
Lần , Quý Hiên Dật cũng dám lung tung nữa, ngoan ngoãn bày dáng vẻ một mỹ nam trai ít , yên lặng để cho Thẩm Bích Thẩm bón thuốc cho .
Hai họ cứ như , một bón thuốc, một uống thuốc, khung cảnh trong phòng yên tĩnh, nhưng dường như giữa hai họ toát cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, bầu khí ấm áp mà yên bình.
Vì để cho thương nghỉ ngơi nhất và đẩy nhanh tốc độ phục hồi, thì thuốc trị thương thông thường ít nhiều đều thành phần gây mê, khi uống xong bác thuốc, vẻ mặt của Quý Hiên Dật lộ rõ sự buồn ngủ.
"Ngủ , đợi bao giờ ngủ thì mới " Giọng của Thẩm Bích Thẩm nhẹ nhàng với Quý Hiên Dật.
"Ừm."
Quý Hiên Dật khẽ lên tiếng trả lời một câu, đó nhắm mắt , thở cũng nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Câu hỏi của ngươi, đợi đến ngươi hỏi , sẽ cho ngươi câu trả lời."
Nhìn thấy Quý Hiên Dật ngủ, Thẩm Bích Thấm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn nhã vô song của Quý Hiên Dật, ánh mắt dịu dàng khẽ , đó mới bưng bát thuốc ngoài.
Sau khi khỏi phòng, nha đợi sẵn ở cửa, đưa Thẩm Bích Thấm đến phòng dành cho khách.
Sáng sớm hôm , khi Thẩm Bích Thẩm đến thăm Quý Hiên Dật, xác định vết thương của định, lúc mới lên tiếng cáo từ rời khỏi Quý phủ.
Nàng về nhà hai ngày, nếu như về thì cả nhà nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa, nàng cũng quan tâm đến vết thương của Tống Nhất Phàm.
"Cô nương, cuối cùng cũng về ."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm trở về, cả Phong Ngâm và Hoa Tụng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù tin Thẩm Bích Thấm xảy chuyện gì, nhưng bởi vì Thẩm Bích Thấm hai ngày trở về nên khiến hai cảm thấy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-494.html.]
"Ừm, tiểu màn thầu ?" Thẩm Bích Thẩm mỉm gật đầu, đó mở miệng hỏi.
"Tống công tử thương nặng, đại phu rằng may mắn thương ở đầu, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng 3 tháng mới thể khỏi hẳn."
Nhắc đến Tống Nhất Phàm, sắc mặt của hai tỷ trong nháy mắt trở nên buồn lo, : "Từ lúc Tống công tử trở về đến giờ vẫn luôn hôn mê từng tỉnh ."
Sau khi xong, hai mới kể sơ qua về tình hình của Tống Nhất Phàm cho Thẩm Bích Thẩm .
"Ta thăm ."
Sau khi hai xong, sắc mặt của Thẩm Bích Thẩm lập tức đổi, vội vàng chạy về phía phòng của Tống Nhất Phàm.
Trong phòng, Tống Nhất Phàm vẫn còn đang hôn mê, chỉ là đôi môi vốn sáng bóng đỏ mọng trở nên tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt , dường như khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tống Nhất Phàm, trong lòng Thẩm Bích Thẩm cảm thấy đau lòng, nước mắt trực tiếp rơi xuống, trong lòng hiện lên một cảm giác tự trách, dùng tay che miệng mới khiến bản tiếng.
Bởi vì nàng, mà hại cả hai quan tâm trọng thương, nếu như Quý Hiên Dật võ công cao cường, tố chất thể cực kỳ thì đổi là một bình thường khác, chắc chắn thể qua khỏi , Tống Nhất Phàm cũng như , nàng vẫn nhớ tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào.
"Thấm cô... cẩn thận, cẩn thận."
Lúc vẻ mặt của Tống Nhất Phàm đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm , mồ hôi trán ngừng túa .
"Tiểu màn thầu, ở đây, về , hết."
Nhìn thấy Tống Nhất Phàm ngay cả lúc hôn mê cũng lo lắng cho bản , trong lòng Thẩm Bích Thẩm cảm động thấy chua xót, vội vàng nắm lấy tay , thì thầm tai : "Tiểu màn thầu, ngươi nhanh mở mắt mà xem, ."
"Thấm... Thấm Nhi cô nương"