Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy  báo đáp dường như là một khuôn sáo  hề sai, từ cổ chí kim thì việc như  luôn để  cho   những giai thoại say đắm,   ca tụng, kéo dài mãi  suy giảm.
Vì  ư?
Bởi vì nếu ngày nào đó ngươi thật sự  thể gặp  một  dùng tính mạng để yêu thương ngươi, ngươi sẽ , bản    bao nhiêu hạnh phúc và may mắn.
Kiếp  nàng  từng  bạn cùng phòng kể qua một câu chuyện xưa cực kỳ châm chọc.
Có nam sinh  gia thế  gia thế,  tướng mạo  tướng mạo, theo đuổi một nữ sinh ba năm,  thể  là mười phần thành ý, nhưng một    thấu  lòng , khi nữ sinh  đồng ý  hẹn hò với  một , thì đúng lúc đó,  kẻ bắt cóc đến,    chạy trốn  đẩy nữ sinh  cho kẻ .
Kiếp  nàng  từng  cảm giác    yêu thương như , tuy rằng bây giờ nàng còn  hiểu  tâm ý của bản  nhưng nàng  cho  một cơ hội, cũng như là cho  đồng ý dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nàng  một cơ hội.
Những lời  của Thẩm Bích Thẩm giống như ánh mắt ban mai xóa tan  trời đêm khói mù, trực tiếp chiếu sáng trái tim của Quý Hiên Dật, đôi mắt   trong nháy mở to lên, vô cùng vui vẻ.
"Nha đầu, ... A..."
Nghe  câu trả lời của Thẩm Bích Thẩm, thì Quý Hiên Dật vô cùng kích động quên mất vết thương của bản  , nên   cẩn thận động  miệng vết thương, khiến cho  đau đến mức  nhịn  hít hà một .
"Ngươi thế nào !"Thấy bộ dạng của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích thẩm vội buông chén cháo xuống  khẩn trương  lên dò hỏi.
"Không... Không  việc gì, ... Ta chỉ là quá cao hứng, nha đầu,  thật sự  vui!"
Quý Hiên Dật chỉ lắc đầu một chút  đó nắm chặt lấy tay Thẩm Bích Thấm,  mặt lộ rõ nét vui vẻ như  đúng là  đầu tiên Thẩm Bích Thẩm  thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-506.html.]
"Ngươi chú ý một chút, chớ  động  miệng vết thương nữa." Nhìn bộ dạng của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm vô cùng ngọt ngào, giọng  cũng nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Nha đầu, cái   sẽ  cự tuyệt nữa chứ." Quý Hiên Dật ,  đó liền lấy châm ngọc từ trong hộp gỗ  gối đầu  đưa cho nàng.
Thấy Quý Hiên Dật  mà  lấy cây trâm từ  gối đầu  khiến Thẩm Bích thấm vô cùng buồn , lúc nào cũng đem theo   , đây là  mê hoặc nàng bất kể thời điểm nào  ? "Ùm."
Lần  Thẩm Bích Thấm cũng  cự tuyệt nữa, nàng nhẹ nhàng duỗi tay , nhận lấy cây trâm,  nghĩ đến Quý Hiên Dật  rụt tay về, Thẩm Bích Thấm  khỏi nghi hoặc  về phía .
"Ta   mang lên." Quý Hiên Dật  vô cùng tuấn lãng phong thần.
"Chỉ là  còn  cập kê, nên  thể mang trâm ."
Trâm  chính là loại cài đầu, chỉ  thể vấn tóc như phụ nhân thì mới  thể dùng trâm , thiếu nữ  đến tuổi cập kê thì đều để kiểu bóc buông xuống, vì  cũng  thể cắm trâm cài .
"Đương nhiên là  hiểu , chỉ là    một chút xem bộ dạng của  khi mang nó lên như thế nào." Quý Hiên Dật mỉm  .
"Chỉ là kiểu tóc của  hiện giờ, cài trâm cũng  kỳ quái." Thẩm Bích Thấm vẫn như cũ,  chút rối rắm, kiểu tóc   là  hợp cài châm.
"Nha đầu,  đỡ   lên." Quý Hiên Dật  kiểu tóc  của Thẩm Bích Thẩm,  nhíu mày,  đó mới  với Thẩm Bích Thẩm.
"Không , miệng vết thương của  còn  khép , cho dù    cái gì thì  cũng  thể đồng ý.
Thần sắc của Thẩm Bích Thấm kiên định từ chối, miệng vết thương của  khá sâu, hiện giờ mới qua ba ngày, nếu động mạnh chắc chắn sẽ  miệng vết thương vỡ   nữa.
"Ta đây tự   dậy." Quý Hiên Dật   liền động cánh tay tự   dậy.