Với các hộ nông dân mà hài tử cũng chính là những lao động trong nhà, để chúng đến trường trong cả một ngày như là điều thực tế, trừ phi hộ đó khá giàu . Thế nhưng nếu là nhà thật sự năng lực cho hài tử trong nhà sách thì họ đưa chúng lên trấn từ lâu mà chờ đến tận bây giờ mới đến đây học.
Thẩm Bích Thấm vụng trộm quan sát phản ứng của các thôn dân, quả nhiên nàng thấy các thôn dân liên tục gật đầu. Xem họ hài lòng với sắp xếp .
"Tiếp theo, lão phu kiên quyết yêu cầu hài tử đến học đường học tập nhưng chỉ cần bước học đường thì bắt buộc thành việc học lão phu sắp xếp cho, nếu lão phu sẽ trừng phạt theo nội quy của trường học.”
Lâm Bác Văn dừng để tiêu hóa hết lời ông , đó mới tiếp. "Không sai! Chúng tán thành!"
"Lâm phu tử sai, nên như , hài tử lời, phiền ngài cứ đánh!"
" , hài tử lười biếng, cho dù ngài đánh đến chết, chúng cũng một câu."
Người lớn ở thời đại đều tuân theo "thương cho roi cho vọt", vì chỉ cần hài tử lời, lớn hai lời, lập tức đánh một trận .
"Khụ. Chư vị yên tâm! Lão phu hiểu chuyện, chỉ cần hài tử phạm sai lầm, lão phu tuyệt đối tùy tiện tay đánh chúng."
Nghe các thôn dân , một đám gấu con đang sợ hãi đến mặt mày đều tái xanh, Lâm Bác Văn nhịn ho khan một tiếng, cắt ngang lời .
"Lâm phu tử, nhất định ngài nghiêm khắc với chúng, cũng thể mềm lòng!"
" ! Không đánh là , đám hài tử lì như khỉ, khó quản, nếu chúng dám giở trò , ngài cứ việc đánh."
"Không sai, Lâm phu tử cứ việc đánh! Nếu bọn chúng lời, ngài cứ với chúng một tiếng, chúng nhất định sẽ đánh c.h.ế.t đám tiểu tặc tử ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-518.html.]
Nhìn dáng vẻ ôn hòa của Lâm Bác Văn, các thôn dân cũng bắt đầu lo lắng Lâm Bác Văn quản đám gấu con , họ nhao nhao mở miệng ủng hộ ông .
"Khụ. Các vị yên tâm! Lão phu nên thế nào."
Lâm Bác Văn những sẽ nên bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng dời chủ đề , giọng ông vẫn ôn hòa, tiếp: "Chuyện tiếp theo cần là... , hài tử đến trường cũng cần tự mua sách, Trọng Thành chuẩn một trăm bộ thư tịch, sách sẽ quyên góp tất cả cho trường học của thôn, hài tử cần mua."
Cũng may mấy Thẩm Thủ Nghĩa còn chữ, cộng thêm Phùng lão và Mộ Dung Húc giúp đỡ nên một trăm bộ sách mới thể thành trong vòng nửa tháng, mỗi bộ đều ba quyển theo thứ tự là thiên tự văn, tam tự kinh và tử quy.
"Ôi ơi! Một trăm bộ sách."
"Sách đắt như vàng , nhà Trọng Thành quá hào phóng !"
"Những quyển sách tốn bao nhiêu bạc!"
"Từ hôm nay trở , bội phục Trọng Thành!"
"Không sai! Trọng thành chình là ân nhân của thôn chúng , ai dám mấy lời vô nghĩa nào đó về nhà Trọng thành, sẽ là thứ nhất phản đối .
"Kẻ mấy lời vô nghĩa còn chính ngươi ?"
"Cái ... Cái đều là chuyện cả , bây giờ cũng tỉnh táo !"
Mọi đến đây đều nhịn mà đều hít một khí lạnh, họ nhao nhao bàn tán, ánh mắt Thẩm Thủ Nghĩa đầy cảm kích và kính trọng.
Những đổi của họ đều Thẩm Bích Thẩm thu mắt khiến nàng hài lòng. Cho dù là ở hiện tại thì việc xây trường học trong thôn và phát sách miễn phí là hành động vô cùng vĩ đại, đừng chi đây là thời cổ đại nền giáo dục còn lạc hậu .