Thẩm Trí Viễn đặt con chuồn chuồn trúc  trong tay của Quý Tư Linh,  đó  bên cạnh nàng , hai tay nắm lấy đôi tay trắng nõn non mềm của nàng , kẹp con chuồn chuồn trúc trong lòng bàn tay của nàng , dịu dàng  về phía Quý Tư Linh : "Kẹp nó ở giữa như ,  đó chà mạnh  thả nó ."
Mùi nắng của thiếu niên tỏa  từ bên cạnh, Quý Tư Linh lập tức cảm thấy nhiệt độ  mu bàn tay đang dần tăng lên, nóng như thể đốt cháy làn da của , trong lòng  khỏi  chút luống cuống,  sững một lúc lâu.
"Tâm Vũ tiểu thư?" Thấy Quý Tư Linh  trả lời, Thẩm Trí Viễn  chút khó hiểu hỏi .
"À, ừm ừm, để ...  thử một chút."
Quý Tư Linh định thần , vội vàng vùng  khỏi tay của Thẩm Trí Viễn,  sang bên cạnh, bàn tay đang cầm chuồn chuồn trúc vẫn còn  run.
"Cô đừng căng thẳng quá, trò chơi chuồn chuồn trúc nè  dễ học, nếu như vẫn  học  thì  dạy  cho cô." Hiện tại tâm trí của Thẩm Trí Viễn đang chuyên tâm dạy học, trong lúc nhất thời cũng  nghĩ nhiều như .
"Ừm, ừm." Quý Tư Linh khẽ hít một  thật sâu để lấy  bình tĩnh,  đó mới nhớ  những lời giảng của Thẩm Trí Viễn để chơi chuồn chuồn trúc.
Cũng   là do tài năng của Quý Tư Linh cao  là do may mắn,  đầu tiên chơi   chuồn chuồn trúc bay lên,  còn bay  cao và  định.
"Bay lên , nó thực sự bay lên ,    !" Nhìn con chuồn chuồn trúc đang bay  trời, Quý Tư Linh nháy mắt nó  thu hút sự chú ý, cảm xúc kỳ lạ xuất hiện lúc nãy cũng  nàng quên mất.
"Nha đầu,    cảm giác vị đường  ngây thơ  của  hình như sắp  tên tiểu tử thối bắt cóc mất ." Hai  nắm tay  dạo trong rừng trúc, Quý Hiên Dật  Quý Tư Linh lúc  đang điên cuồng chạy trong rừng trúc  để ý hình tượng .
"Làm gì , ngươi suy nghĩ nhiều ." Thẩm Bích Thấm bĩu môi, đánh c.h.ế.t cũng  thừa nhận.
"Nha đầu,  còn   nàng thích cái gì đấy,  chỗ nào   chơi ,  cho  , hôm nào rảnh sẽ dẫn nàng  chơi." Quý Hiên Dật đột nhiên dừng ,  khi vươn tay lấy một chiếc lá nhỏ  đầu của Thẩm Bích Thẩm, mới dịu dàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-532.html.]
"Không ."
Thẩm Bích Thấm lắc đầu : "Bây giờ cũng gần đến tháng 6 , công việc của   sắp bận rộn,  mắt   thời gian để chơi, đợi khi nào  nghĩ  thì sẽ  cho ngươi,  ?"
"Được."
Trong mắt của Quý Hiên Dật khẽ lộ  sự cưng chiều gật đầu ,  đó trong ánh mắt  hề đề phòng của Thẩm Bích Thẩm, cúi đầu hôn lên trán của nàng, cánh tay khẽ dùng lực trực tiếp ôm nàng  trong lòng, than nhẹ : "Nha đầu, bao giờ nàng mới  thể lớn đây?"
"Cô nương,   về ."
Buổi tối khi Thẩm Bích Thẩm trở về, ba  Lưu Trường Phúc đang quét sân lập tức vui mừng lên tiếng chào Thẩm Bích Thẩm.
Ba  Lưu Trường Phúc kể từ lúc chạy trốn nhưng  thành công   cũng  ngoan ngoãn hơn  nhiều, mặc dù  trong thôn vẫn sai bảo bọn họ  việc như , nhưng dù   trong thôn hầu như đều là những  lương thiện, hơn nữa  của nhà chính gần đây đều đang tập trung cho vụ kiện tụng,   thời gian để gây khó dễ cho bọn họ, vết thương của bọn họ cũng khỏi  nhanh, chỉ trong vòng nửa tháng cũng  gần sắp lành .
"Ùm."
Thẩm Bích Thẩm cũng   quá nhiều phản ứng với sự nhiệt tình của ba  , chỉ lạnh nhạt trả lời một câu  đó   nhà.
Lúc , nàng cảm thấy trán vẫn còn  nóng, đầu óc  chút choáng váng, cái tên tiểu tử Quý Hiên Dật  thật là càng ngày càng  kiêng nể gì, nhưng mà nàng dường như cũng  chán ghét hành động !
"Tiểu thư, vụ kiện của nhà chính   kết quả ." Lúc  Phong Ngâm bưng một chén  nóng đưa cho Thẩm Bích Thấm, nhỏ giọng  với nàng.
"À,  , ngươi  cho   một chút." Lúc  Thẩm Bích Thấm lấy  tinh thần,  chút chột  khẽ nhấp một ngụm  nóng,  đó mới bảo Phong Ngâm tiếp tục kể chuyện .
"Vâng." Phong Ngâm gật đầu,  đó kể   chuyện cho Thẩm Bích Thấm .