Thẩm Bích Thẩm còn kịp hết câu, Tống Nhất Phàm lớn tiếng cắt ngang lời của nàng, đây là đầu tiên Tống Nhất Phàm lớn tiếng với Thẩm Bích Thấm như : "Đến tận bây giờ mà cô nương vẫn còn đỡ cho , nhưng mà cô nương cái gì ?"
"Hắn gì, ngươi hiểu lầm gì chứ?"
Nhìn thấy Tống Nhất Phàm cũng đang vô cớ cố ý vu oan cho Quý Hiên Dật, lông mày của Thẩm Bích Thấm khẽ nhíu , trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác lo âu.
"Hắn... Thấm Nhi cô nương, hỏi cô nương nhé, cô nương thực sự thích ?"
Hai tay Tổng Nhất Phàm đặt lên vai của Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt căng thẳng hỏi.
Thẩm Bích Thấm thể cảm nhận sự run rẩy của đôi tay đang đặt vai của Tống Nhất Phàm.
" ." Thẩm Bích Thẩm chút do dự gật đầu.
Có lẽ lúc đầu tình cảm của nàng dành cho Quý Hiên Dật chỉ là sự ơn, nhưng một thời gian ở chung tìm hiểu, Thẩm Bích Thẩm thừa nhận rằng bản thực sự thích , sự ưu tú quan tâm chăm sóc của Quý Hiên Dật, sự ăn ý giữa cả hai, khiến cho tình cảm giữa hai họ trong lúc lơ đãng dần tăng lên.
"Vừa nên đánh c.h.ế.t mới đúng!" Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Thẩm Bích Thấm Tống Nhất Phàm khẽ nhắm mắt , hai hàm răng nghiến chặt .
"Tiểu màn thầu, ngươi nhanh rõ ràng cho rốt cuộc xảy chuyện gì."
Nghe , Thẩm Bích Thấm vết thương của Tống Nhất Phàm từ mà đến, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, bàn tay trong tay áo khẽ nắm chặt , nhưng vẫn cố gắng giữ cho đầu óc thật bình tĩnh.
"Hắn xứng đáng với tình cảm của cô nương một chút nào cả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-553.html.]
Nghe , Tống Nhất Phàm vốn đang kích động đột nhiên bình tĩnh , ánh mắt tràn đầy đau thương về phía Thẩm Bích Thẩm: "Thấm Nhi cô nương, cô nương , cô... cô nương nhất định bình tĩnh đấy."
"Ừm, ngươi cho ." Nắm tay của Thẩm Bích Thấm khỏi siết chặt hơn một chút, nhưng biểu tình mặt càng ngày càng bình tĩnh.
"Trước đây từng quan hệ giữa quận chúa Trường Nhạc và Quý Hiên Dật tầm thường, nhưng dù cũng chỉ là lời đồn, cho nên cũng lung tung, quan trọng nhất là thấy dường như thật lòng thích cô nương, cho nên gạt những nghi ngờ trong lòng, nhưng mà ngờ rằng..."
Nói đến đây, cảm xúc mới bình tĩnh của Tống Nhất Phàm đột nhiên trở nên kích động : "Hôm nay cha đưa một bức thư cho Quý Hiên Dật thì mới và quận chúa Trường Nhạc hôn ước từ trong bụng lâu , bức thư là thông báo cho trở về để thành hôn với quận chúa Trường Nhạc!"
"Ha hả, tiểu màn thầu, trò đùa buồn chút nào ." Nghe , cả Thẩm Bích Thấm giống như sét đánh giữa trời quang, suy nghĩ đột nhiên đình trệ, sắc mặt cũng tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng khẽ run lên.
"Thấm Nhi cô nương, lừa dối cô nương bao giờ , cho dù lừa ai cũng sẽ bao giờ lừa dối cô nương!"
Bàn tay đang nắm lấy vai Thẩm Bích Thẩm của Tống Nhất Phàm nhịn nắm chặt hơn, lúc thực sự hận thể tìm Quý Hiên Dật đánh thêm nữa, con gái mà vẫn luôn yêu quý, Quý Hiên Dật dựa mà tổn thương nàng như !"
"Ta tìm hỏi cho lẽ."
"Nha đầu!"
Hai mắt Thẩm Bích Thấm đỏ hoe đẩy Tống Nhất Phàm , đó chạy dắt ngựa, nhưng mới vài bước, bóng dáng của Quý Hiên Dật xuất hiện mắt nàng.
"Quý Hiên Dật, tên khốn kiếp , ngươi còn dám đến đây!" Hai mắt Tống Nhất Phàm đỏ ngầu, tức giận hét lên, đó vung tay đ.ấ.m cho Quý Hiên Dật một đấm.
"Đây là chuyện giữa và nha đầu, ngươi nhất đừng xen , nếu đừng trách nể mặt!"
Sắc mặt của Quý Hiên Dật lạnh lùng hơn bao giờ hết, tránh thoát đòn tấn công của Tống Nhất Phàm, khi điểm huyệt đạo của Tống Nhất Phàm xong liền ném cho hai Quý Tư Lãnh mang .