"Tống công tử, đắc tội, Tống đại nhân và Tống phu nhân đang chờ ngài trở về."
Quý Tư Lãnh xin một tiếng, đó và Quý Tư Noãn dẫn Tống Nhất Phàm rời khỏi chỗ , vì chuyện giữa chủ tử và Thẩm cô nương nên bọn thích hợp ở nơi .
"Nha đầu, ..."
Mấy họ rời , lúc Quý Hiên Dật mới bước lên kéo tay Thẩm Bích Thấm, Thẩm Bích Thẩm tránh né .
"Chúng tìm một nơi yên tĩnh chuyện!" Còn đợi Quý Hiên Dật lên tiếng, Thẩm Bích Thẩm dẫn núi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Bích Thẩm cũng từng Quý Hiên Dật nào, nàng chỉ cúi đầu, bước chân như bay nhanh chóng sâu trong rừng núi nhưng nàng vẫn ý định dừng bước.
"Nha đầu!"
Quý Hiên Dật ở phía , hai mắt nóng lên, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng ngăn nàng tiếp tục về phía , nếu tiếp tục nữa chỉ sợ sẽ lạc đường: "Nha đầu, ... Muội đừng như !"
Giọng lộ rõ áy náy và bất đắc dĩ khiến đồng tử Thẩm Bích Thẩm khỏi co rụt , nàng nắm chặt tay. Thì tiểu màn thầu là thật....
Thẩm Bích Thẩm nhắm chặt hai mắt , nàng cố gắng để tâm trạng định , đó mới chậm rãi về phía Quý Hiên Dật.
"Lời tiểu màn thầu là thật." Nàng dùng câu khẳng định. "... ..."
"Ha ha..."
Thấy gật đầu, còn hết câu đột nhiên Thẩm Bích Thấm một trận lớn nhưng nàng mà nước mắt rơi xuống theo hốc mắt.
"Vì ngươi từng với ? Ngươi thê tử, vì còn đến trêu chọc ?" Đợi đến khi tiếng dừng , nước mắt mặt nàng cũng dừng theo, vẻ mặt vẫn bình thản như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-554.html.]
Chỉ là rõ ràng nàng bình thản như thế nhưng Quý Hiên Dật ý trách móc.
"Nha đầu, đừng như ! Muội giải thích , ?" Thái độ của Thẩm Bích Thẩm khiến trong lòng Quý Hiên Dật khỏi luống cuống.
"Giải thích? A... Được, ngươi giải thích." Nàng chậm rãi lùi một bước tránh khỏi hai tay của Quý Hiên Dật đang đặt bả vai nàng, bằng vẻ mặt thản nhiên: "Nói !"
Bản nàng mắc bệnh sạch sẽ nhưng về phương diện tình cảm, nàng mắc chứng bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, cảm giác phản bội đang tích tụ trong lòng, bây giờ chỉ cần Quý Hiên Dật chạm , nàng lập tức cảm giác bài xích thành lời.
Thấy hành động của Thẩm Bích Thẩm, Quý Hiên Dật sững sờ nhưng hai tay vẫn chậm rãi buông xuống.
"An Nhi, nàng ...
"A..."
Vừa thấy cái tên An Nhi, Thẩm Bích Thẩm chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, Trường Nhạc quận chúa phong hào là Trường Nhạc nên cái tên An Nhi chắc chắn là khuê danh của nàng . Hai họ đến mức thể gọi tên như , còn cần giải thích dư thừa gì nữa?
Cho dù trái tim như sắp ngạt thở nhưng Thẩm Bích Thẩm vẫn thẳng lưng như , nàng để bản rơi nước mắt nữa, vẫn yên nhúc nhích mà Quý Hiên Dật, chờ đợi giải thích.
"An... Thường An là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với , là thê tử nhận định từ khi còn nhỏ, đối với càng tình thâm nghĩa trọng."
Quý Hiên Dật mím môi, đó chậm rãi tiếp: "Thậm chí nàng còn vì mà trì hoãn lễ chải tóc đến mười lăm tuổi, thể cô phụ nàng ... Cũng bỏ nàng."
"Nàng là thê tử ngươi nhận định, là gì?"
Trên mặt nàng càng bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng càng phẫn nộ bấy nhiêu, lúc Thẩm Bích Thẩm càng cảm giác buồn bao, nàng hạ quyết tâm lớn cỡ nào để mở lòng đón nhận phần tình cảm một nữa, thế nhưng ông trời giống như đang đùa với nàng, trực tiếp khiến nàng thương tích đầy !
"Ta thích , nha đầu, thật lòng thích , cảm giác khác với Thường An..."