"Quý Hiên Dật quả thật khinh quá đáng!"
Nghe Thẩm Bích Thấm , Thẩm Trí Viễn và Lâm Chấn đều cau chặt mày, kìm cơn giận. Quý Hiên Dật bảo bối của họ , quả thực thể tha thứ!
"Tiểu sư thúc, tam ca, tứ ca, chuyện đến đây thôi! Không cần nhắc nữa, từ đầu đến cuối đều do chịu hỏi rõ ràng, ... Thật cũng sai."
Thẩm Bích Thẩm khẽ lắc đầu.
Với Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thẩm cũng tức giận, cũng oán trách nhưng nàng hận , ngay từ đầu đều do nàng quá tự tin, nàng chỉ hỏi Quý Hiên Dật thành gia mà từng hỏi rõ ràng đó, nàng càng quên mất nơi là Nam Minh mà xã hội hiện đại kiếp , chuyện tam thê tứ ở nơi là chuyện cực kỳ bình thường.
Thật Quý Hiên Dật quyết định từ bỏ Trường Nhạc quận chúa mới khiến nàng chán ghét , nếu Quý Hiên Dật vì nàng quả quyết vứt bỏ Trường Nhạc quận chúa sẽ khiến nàng những cảm động mà ngược nàng chỉ cảm thấy quá mức m.á.u lạnh vô tình.
Thẩm Bích Thấm thể cảm nhận Quý Hiên Dật thật lòng với , Quý Hiên Dật là một quân tử gánh vác trách nhiệm, chỉ vì hai họ sống ở hai thời đại khác , quan niệm khác , vì giữa họ chính là hữu duyên vô phận.
"Ngũ , đối xử với như , còn đỡ cho ? Không thật sự trở thành của chứ?"
Cho dù Thẩm Trí Viễn thích Quý Tư Linh nhưng với chuyện của Thẩm Bích Thẩm tuyệt đối sẽ thỏa hiệp. Thiếp là gì? Cho dù trong nhà giàu sang, vẫn khác gì những món đồ. Ngũ của tài giỏi, xinh , thể cho khác?
"Tam ca, yên tâm! Muội là một nữ tử ghen tuông, tuyệt đối sẽ ." Thẩm Bích Thấm thê lương: "Đừng là mà cho dù xảy chuyện gì phu quân của cũng chỉ thể một là thê tử, tuyệt đối cho phép nạp ."
"Đừng đồng ý, chính cũng đồng ý!"
Thẩm Trí Viễn và Lâm Chấn còn lên tiếng, Thẩm Kỳ Viễn mở miệng kiên định: "Ngũ , tứ ca sẽ vì lấy giải trạng nguyên, đến lúc đó chính là của trạng nguyên lang, xem ai còn nạp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-561.html.]
"Ừm, đa tạ tứ ca!"
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy ấm áp nhưng đó hai mắt nàng bỗng ê ẩm, nước mắt khống chế mà tuôn một nữa.
"Ngũ , đừng ! Muội xứng đáng với hơn, Quý Hiên Dật đáng để !" Thẩm Kỳ Viễn cau mày, bước lên ôm Thẩm Bích Thấm ngực.
"Tỉnh ?" Lúc Mộ Dung Húc từ bên ngoài bước , thấy Thẩm Bích Thẩm tỉnh , ánh mắt khỏi dịu xuống.
"Ừm, , Mộ Dung ca ca, cảm ơn đưa về." Thẩm Bích Thấm ở trong n.g.ự.c Thẩm Kỳ Viễn lau nước mắt, đôi mắt nàng ửng đỏ, nàng nghẹn ngào tiếng cảm ơn Mộ Dung Húc.
"Tiện tay mà thôi." Mộ Dung Húc thản nhiên.
" , Mộ Dung ca ca, thấy ở ?"
Đột nhiên Thẩm Bích Thẩm nhớ đến thiếu niên như yêu tinh , nàng cẩn thận hỏi:
"Lúc thấy thấy cái khác... Là khác hoặc thứ gì đó khác ?"
Đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ hình ảnh nàng thấy đó là chân thật là một giấc mộng, nếu như đó mà mộng thì cảm giác đó cũng quá chân thật !
"Không ."
Mộ Dung Húc giải thích, chỉ hai chữ , đó thản nhiên hỏi : "Lẽ nào thấy cái gì?"
"À, ... Không "