Chỉ là cho dù nàng   suy nghĩ khác, nhưng nàng   ảnh hưởng lớn tới Quý Hiên Dật như  thì cũng chính là một sự tồn tại nguy hiểm.
"Dật Nhi, ngay từ đầu    tán đồng con và nàng  ở bên , nhưng   thấy nàng thông tuệ hơn ,   hẳn là sẽ giúp đỡ  cho con nên lúc đó mới  ngăn cản , hiện giờ nàng  lựa chọn rời , nếu con vẫn đặt tâm tư  bộ lên  nàng  thì  cũng chỉ  thể  tay trừ khử nàng."
Quý tri phủ dùng ánh ánh mắt lạnh băng "Nàng sẽ như thế nào, tất cả đều phụ thuộc  quyết định của con."
"Được , con sẽ về, nhưng Người nhất định  đồng ý với con,    tay với nàng."
Nhìn Quý tri phủ  sắc mặt vô cùng nghiêm túc thì Quý Hiên Dật liền    ông  đang  đùa, vì  cuối cùng  cũng  gật đầu thỏa hiệp.
"Con yên tâm, nếu   đồng ý với con thì tất nhiên  sẽ    ." Thấy Quý Hiên Dật đồng ý thì Quý tri phủ mới lộ  nụ  hiền hòa như bình thường,  lòng gật đầu.
"Còn nữa, con  bao giờ  suy nghĩ sẽ từ bỏ nha đầu , trong  thời gian con  ở đây, các    con để ý nàng" Quý Hiên Dật  một  nữa mở miệng .
"Dật Nhi, con hà tất ..."
"Được, nha đầu  thông minh như , nếu con  thể giữ  nàng thì tương lai nhất định sẽ  thể giúp đỡ con  nhiều, chuyện  thúc phụ nhất định sẽ để Tề Nhi giúp con chú ý, con  thể an tâm  chứ." Lời của Quý phu nhân còn  dứt thì, Quý tri phủ  mở miệng đồng ý ngay.
"Cho con ba ngày, con còn chút chuyện  gặp nàng để  rõ ràng."
Đối với lời Quý tri phủ , Quý Hiên Dật cũng   ý kiến gì,   đường đường là thế tử, từ  đến nay vẫn  bao giờ nghĩ  chiếm lợi gì từ Thẩm Bích Thấm, chỉ là  đơn thuần thích nàng,  ở bên cạnh nàng mà thôi.
"Được, ba ngày , đúng giờ sẽ khởi hành." Nói xong, Quý tri phủ liền mang theo chút  cam lòng rời  cùng Quý phu nhân.
Hôm , từ sáng sớm Quý Hiên Dật   tìm Thẩm Bích Thẩm,  nghĩ đến   từ chối, ngay cả một nha  bình thường vẫn luôn cung kính với   thì nay còn tỏ  vẻ mặt tức giận bất bình, khi   hỏi hành tung của Thẩm Bích Thấm thì cũng   ai đồng ý  cho   hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-565.html.]
Quý Hiên Dật cũng   kiên nhẫn,  ở trong xe ngựa chờ đợi đến tận buổi tối, nhưng cuối cùng   cũng  thu  gì, cả ngày Thẩm Bích Thẩm cũng  xuất hiện,   cũng chỉ  thể bất lực trở về.
Ngày thứ hai,  vẫn như , đợi ở cổng đến tận đêm khuya mới rời .
"Cô nương, Tam gia  ." Thấy Quý Hiên Dật rời , lúc  Phong Ngâm mới đến thư phòng thông báo cho Thẩm Bích Thẩm.
"Um."
Thẩm Bích Thẩm gật đầu,  về phía chiếc đồng hồ  qua canh hai, trong mắt hiện lên một tia lo lắng cùng  đành lòng.
"Cô nương,  khuya lắm ,  mau  nghỉ ngơi ." Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thẩm Bích Thấm, thì Phong Ngâm  nhịn  đau lòng lên tiếng khuyên.
Hai ngày   chỉ Tam gia chờ đến nửa đêm, mà ngay cả cô nương cũng chờ đến tận nửa đêm, mãi đến khi Tam gia rời  thì mới nghỉ ngơi.
Thật  nàng  cũng hiểu, trong lòng cô nương đối với Tam gia vẫn nặng tình  buông bỏ , dù  tình cảm của hai  cũng  như , trong mắt bọn họ
đều  thấy, vốn tưởng rằng cô nương và Tam gia cuối cùng  thể ở bên ,  từng nghĩ  mà  xảy  kết quả như .
 dù  nàng   tán thành cô nương    cho  , cô nương xinh ,  thông minh như ,   thể khom lưng cúi đầu  mặt  .
"Ùm."
Thẩm Bích Thẩm cúi đầu  hàng chữ   giấy trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ đặt lên  bàn  đẩy về phía Phong Ngâm,Nếu ngày mai  đên, thì đem cái  giao cho ,   thấy thì sẽ hiểu ý của ."
"Vâng cô nương."
Tuy   đây là thứ gì, nhưng Phong Ngâm vẫn cung kính nhận lấy.