Nghe , Thẩm Bích Thẩm mới bừng tỉnh gật đầu, thầm cảm thán Mộ Dung Húc học thức uyên bác, đồng thời cũng cảm khái, thời kỳ đó vô cùng chú trọng lễ nghi, đầu gặp mặt nhất định mang theo lễ vật, hơn nữa lễ vật cũng cần chứa đầy những ẩn dụ đạo đức, giống như ngày nay, xen lẫn quá nhiều lợi ích trong đó.
"Tới."
Thẩm Bích Thấm đang nghĩ ngợi, Mộ Dung Húc đột nhiên thấp giọng , cất bước tiến lên, thuận tay nhanh chóng đeo dây cung, nhắm chuẩn b.ắ.n một mũi tên .
"Huu..."
Mũi tên nhanh chóng lướt giữa cỏ cây, đó chính xác b.ắ.n trúng cổ con gà lôi, con gà lôi còn kịp kêu một tiếng mềm nhũn ngã xuống đất.
"Oa, trúng , trúng !"
Thẩm Bích Thấm lập tức chạy nước kiệu tiến lên nhặt con gà lôi, vẻ mặt vui mừng, trong lòng âm thầm cảm thán, lúc gà lôi thể tùy ý săn giết, nếu ở kiếp chính là phạm pháp.
"Nhỏ giọng chút, kẻo mấy con mồi khác sợ quá chạy mất." Mộ Dung Húc tiến lên thấp giọng nhắc nhở, duỗi tay tiếp nhận gà lôi trong tay Thẩm Bích Thẩm ném cho sói bạc.
Sói bạc nhẹ nhàng nhảy lên ngậm lấy gà lôi, đó đến chỗ Liệt Diễm, Liệt Diễm xổm xuống để sói bạc bỏ gà lôi sọt, một sói một ngựa phối hợp ăn ý Thẩm Bích Thẩm xem trợn mắt há hốc mồm.
"Nó... Chúng nó... Là dạy?" Thẩm Bích Thấm vuốt mặt Liệt Diễm, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán Mộ Dung Húc .
"Không ."
Mộ Dung Húc lắc đầu"Chúng nó thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của , nếu hiểu hơn về chúng nó, hôm nay săn thú, cùng."
"Được, Mộ Dung ca ca nhớ kêu cùng." Thẩm Bích Thấm hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.
Lúc chỉ cần rảnh rỗi đều ở bên cạnh Quý Hiên Dật, chút bỏ rơi mấy đứa , cảm thấy Mộ Dung Húc càng giống chủ nhân của chúng nó hơn, cơ bản đều là Mộ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-571.html.]
Dung Húc chăm sóc chúng nó, nàng chủ nhân thật là xứng chức.
"Được."
Mộ Dung Húc gật đầu đồng ý, tiếp tục "Hôm nay cố ý dẫn muộn tới đây, để thành quả học tập hơn một năm của ."
"A? Muốn kiểm tra , nhưng bây giờ vẫn b.ắ.n thứ ở xa.”
Săn thú và b.ắ.n bia giống , con mồi tự nhiên sẽ ngốc nghếch tại chỗ để ngươi bắn, sẽ tránh né và chạy trốn, yêu cầu chỉ là thuần thục tài b.ắ.n cung, còn cần nhằm chuẩn thời cơ mới .
"Không , quen tay việc." Mộ Dung Húc , nắm tay Thẩm Bích Thấm, tiếp tục bước chân nhẹ nhàng chậm chạp tìm tòi trong rừng.
"Ku ku ku..."
Không bao lâu, thấy phía một con gà lôi đang mổ mặt đất, thỉnh thoảng còn dừng quan sát tình huống bốn phía.
"Chuẩn ." Mộ Dung Húc khẽ với Thẩm Bích Thấm.
"Vâng." Gật đầu, Thẩm Bích Thẩm cẩn thận giương cung cài tên, nhắm ngay con gà lôi.
"Ku ku ku..."
lúc , con gà lôi đột nhiên dừng ăn, qua tại chỗ.
Thấy , động tác của Thẩm Bích Thẩm cũng tạm dừng.
"Bắn tên."
Giọng trầm thấp của Mộ Dung Húc vang lên ở bên tai,"Ngưng thần tĩnh khí, chú ý tốc độ và hướng của nó, nắm chắc thời cơ b.ắ.n tên, cần sớm hơn tốc độ hành động của nó một chút."