Thẩm Thủ Nghĩa cũng ăn một quả,  đó mới cảm khái : "Chúng  ăn bấy nhiêu đây nhưng  gom khắp trong thôn mới đủ, nghĩ  nếu là  đây trứng gà lộn  chắc chắn là món quý hiếm,    thể tiêu xài thoải mái thế , cuộc sống hiện tại thật sự càng ngày càng xa xỉ."
"Phụ ,  gì xa xỉ ạ? Người  còn ăn tay gấu, bào ngư, mấy thứ đó  xa xỉ ? Chỉ ăn mấy quả trứng gà mà   thấy xa xỉ."
Thẩm Bích Thẩm bất đắc dĩ : "Mặc dù  cuộc sống   tiền tuyệt đối  thể sống  nhưng tiền cũng   quan trọng nhất, nhân sinh chẳng qua cũng chỉ trăm năm ngắn ngủi, khi còn sống  dùng tiền tài nhưng đến c.h.ế.t cũng  thể mang theo, vì   đối xử  với chính  mới là điều quan trọng nhất.”
"Con tán thành với quan niệm của ngũ  , nếu ngày nào đó gặp  chuyện gì bất trắc, xem như..."
"Phi phi phi! Tiểu hài tử  bậy cái gì đó? Ăn phần của con !"
Thẩm Kỳ Viễn còn   hết câu   Thẩm Lâm thị trách móc mà cắt ngang:
"Đang yên đang lành  điềm  cái gì? Có đồ ăn ngon còn  chặn nổi cái miệng con"
"Nương  đúng lắm, là hài nhi  sai." Thẩm Kỳ Viễn cũng hiểu   chuyện  lựa lời, dù  đang  thật nhưng những lời mang ý nghĩa  thế  đúng là  thể   miệng vẫn  hơn.
"Nương,  yên tâm ! Mọi  càng sống phúc khí càng dầy, cuộc sống   còn đang chờ đợi   ở  ." Thẩm Bích Thấm   gì thêm, nàng chỉ .
Chờ đến lúc ăn tối xong, Thẩm Bích Thẩm  trong vườn tiêu thực thì  thấy Lưu Trường Phúc đang  đến,    chuyện riêng   với nàng.
Tuy trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng Thẩm Bích Thẩm vẫn gật đầu, dẫn   thư phòng.
"Nói , chuyện gì?" Sau khi hai    xuống, Thẩm Bích Thẩm mới lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-581.html.]
"Cô nương, hôm nay những  mà Mộ Dung Húc mang đến đều   những kẻ tầm thường."
Lưu Trường Phúc  do dự nhưng cuối cùng vẫn  : "Từ tầm vóc, hành động, tác phong của họ,  đoán họ đều là binh lính   huấn luyện  nghiêm chỉnh."
"Binh lính?"
Nghe  Thẩm Bích Thấm  trừng mắt. Mấy  đó chính là binh lính? Thảo nào  đó nàng luôn cảm thấy họ  việc vô cùng  kỷ luật, xem  tám phần mười là  sai, chỉ là...
"Vì  ngươi đoán như ?" Trong mắt Thẩm Bích Thẩm như chứa sự tò mò, nàng  Lưu Trường Phúc bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, nàng cũng luôn cảm thấy Lưu Trường Phúc  đơn giản, bây giờ xem  đúng là như thế.
"Cô nương, chờ đến đúng thời điểm  cũng sẽ  với cô nương." Trong mắt Lưu Trường Phúc lóe lên sự đau xót nhưng  nhanh  đó  biến mất   và khôi phục  như bình thường.
"Ừm,   từng  sẽ  ép buộc ngươi."
Thấy Lưu Trường Phúc    Thẩm Bích Thấm cũng  ép buộc, nàng gật đầu : "Chỉ là   Mộ Dung ca ca chiêu nhiều binh lính từ nơi nào? Lẽ nào  phận của   cũng là binh lính?"
"Ta  những   cực kỳ cung kính với Mộ Dung Húc, giữa họ là mối quan hệ phục tùng." Lưu Trường Phúc cau mày : "Ta chỉ  thể đoán những   là binh lính nhưng họ   binh lính đang tham gia quân ngũ   thì    ."
Nghe  Thẩm Bích Thẩm cũng rơi  im lặng, nàng hiểu lời Lưu Trường Phúc .
Lai lịch của những    hai loại khả năng, một là binh lính đang tham gia quân ngũ mà Mộ Dung Húc quen hoặc bản   chính là tướng lĩnh của những  , còn một khả năng nữa là những    từng nhập ngũ nhưng bây giờ   còn  binh lính nữa.
Rất  thể là khả năng , Mộ Dung Húc  thể  họ và lấy  sự tôn trọng, tán thành của họ, đây vốn dĩ là một việc cực kỳ khó khăn, nếu là khả năng  thì  phận của Mộ Dung Húc  đáng  cân nhắc.